Chương 3
- Nát Viết Nhảm

 - Sep 18
 - 13 min read
 
Trước khi thành hôn chàng không nói như vậy - Tùng Đình
Edited by Nát Viết Nhảm
Lan Đài là nơi trong cung chứa sách và biên soạn sử.
Mãi cho đến trước khi cập kê, Ly Châu cùng em trai Thẩm Phụ đều nghe Thái Tử cùng Thái Phó giảng kinh trong Lan Đài, nên nơi đây với nàng vô cùng thân thuộc.
Tính toán thời gian, Ly Châu vừa khéo bước vào lúc buổi giảng sáng kết thúc.
Thái Phó đặt cuốn kinh thư xuống, thấy tiểu hoàng tử dưới tòa đã ngủ say, không nhịn được lắc đầu thở dài, ánh mắt liếc trông thấy Ly Châu, đột nhiên mắt sáng lên.
"Công chúa tới đó ư? Lão thần bái kiến công chúa."
Vừa mới cúi xuống chưa tới nơi, đã được chính Ly Châu thân chinh đỡ dậy.
Ngẩng đầu lên, Thái Phó liền thấy ánh mắt công chúa sáng rực, không chớp mật nhìn thẳng vào ông.
Thái Phó nghi hoặc: "Lão thần hôm nay... trên mặt có chỗ nào không sạch sẽ sao?"
"Không phải," Ly Châu bật cười, "Lâu lắm không gặp tiểu lão đầu ngươi rồi, hơi nhớ ngươi một chút."
Trên mặt đang cười, nhưng trong lòng Ly Châu lại thấy chua xót.
Thái Phó ở kiếp trước thậm chí còn không sống tới ngày Nam Ung diệt vong.
Nam Ung thất bại trong trận chiến đầu tiên trước Bắc Việt, khi triều đình quyết định nộp cống phẩm hằng năm cho Bắc Việt, Thái Phó đã dẫn đầu các quan trong phe chủ chiến dâng vô số tấu chương.
Minh Chiêu Đế xem như không thấy, Thái Phó bèn quỳ gối dài lâu ngoài điện Ngọc Đường, khẩn thiết xin phái binh xuất chinh.
Minh Chiêu Đế vẫn không chấp thuận.
Đúng vào ngày đoàn xe chở cống phẩm khởi hành từ Lạc Dương, trong phủ Thái Phó truyền ra tin tức, Thái Phó đóng cửa bảy ngày, tuyệt thực mà qua đời, khi chết vẫn giữ tư thế khấu bái, hướng thẳng về phía cựu đô của triều Ung.
Linh đường kiếp trước và bóng hình trước mắt chồng chất lên nhau.
"Công chúa càng nói như vậy, lại càng khiến lão thần vô cùng cảnh giác."
Nhìn công chúa bằng tuổi cháu gái mình, Thái Phó râu trắng cười đến mức đuôi mắt hằn thành những nếp gấp.
"Lần trước công chúa cứ ép lão thần mang bản vẽ của công chúa đến Nguyệt Đán Bình, nào ngờ thanh danh vang xa, cả Lạc Dương đều dò hỏi đó là tác phẩm của danh gia nào, suýt chút nữa đã không giấu nổi, lần này xin đừng bắt lão thần làm chuyện như thế nữa."
"Lần này không phải vậy đâu!"
Ly Châu vội vàng giải thích:
"Hôm nay ta đến, là muốn nhờ Thái Phó viết một phong tiến cử thư, tiến cử một nho sinh làm nhập thất đệ tử của đại nho Tạ Kê đương thời."
Đáp án này thực sự nằm ngoài dự liệu của Thái Phó.
Thấy Ly Châu thần sắc nghiêm túc, không như đùa giỡn, Thái Phó biết nàng có điều muốn nói, liếc nhìn xung quanh, giơ tay mời nàng vào nội thất.
Sau khi an tọa trước một bình phong sơn mài chạm trổ tinh xảo, ông tỉ mỉ hỏi thêm:
"Công chúa sống trong thâm cung lâu năm, ít giao du với người ngoài, không biết nho sinh nhà nào có may mắn lớn như vậy, được chính công chúa thân tiến?"
"Kỳ thực ta cũng không rõ lắm."
Ly Châu giả bộ ngây thơ vô tri, chớp chớp mắt nói:
"Là Ngọc Huy ca ca nhờ ta giúp việc này, nói rằng Tạ Kê tuy có đại tài, nhưng tính tình quái dị, không dễ dàng thu nhận đệ tử khác họ, cũng chỉ có Thái Phó là có giao tình thân thiết với Tạ Kê, mới có thể cho mặt mũi này."
Thái Phó nghe xong chau mày, nhìn Ly Châu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Việc tiến cử một nho sinh, cũng không phải là chuyện lớn, chỉ là người này sau này nhập sĩ, tất sẽ trở thành một trong những vây cánh của Đàm thị.
Công chúa đây là đang cấp giá ý cho người khác à!
Nhưng ông có thể nói gì đây?
Ở phương Nam, thế lực của các hào tộc bản địa quá mạnh, triều đình Nam Ung thiên đô tới đây, muốn chính lệnh thông suốt, thì tất phải bồi dưỡng ngoại thích Đàm thị để chống lại các hào tộc này.
Dù sau này Đàm thị thế lực lớn mạnh, e rằng sẽ nguy hại đến hoàng thất, thì đó cũng là chuyện của tương lai.
Việc Đàm thị đích trưởng công tử cùng công chúa đã thành định cục.
Thái Phó không nói thêm gì, lấy ra thẻ tre, cầm bút viết phần mở đầu, rồi hỏi thăm họ tên của người được tiến cử.
"Y Lăng Bùi thị, Bùi Dận Chi."
Ly Châu chống cằm, nhẹ nhàng thốt lên cái tên ấy, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.
Nhưng Thái Phó lại thấy trong lòng hơi nghi hoặc.
Y Lăng Bùi thị?
Nhà họ Đàm này từ chỗ nào đào ra một gia tộc sa sút thế này?
Thái Phó thầm thở dài, cầm bút viết xong, đóng lên đó con ấn khắc chữ âm.
Khi trao thư tiến cử cho Ly Châu, ông lại ân cần dặn dò:
"Ngày nay trong triều đình, người có kiến thức không ít, nhưng người có năng lực làm việc thực tế lại không nhiều. Dù lập trường thế nào, đợi khi người này sau này xuất sĩ, vẫn cần ghi nhớ, trung với Bệ hạ, trung với bách tính Nam Ung..."
"Thái Phó yên tâm!"
Ly Châu nhanh tay giật lấy thư tiến cử, Thái Phó giật mình, ngẩng đầu lên chính diện đôi mắt sáng rỡ, kiên định của tiểu công chúa.
"Chàng tuy chưa đến tuổi cập quan, nhưng tài hoa xuất chúng, thân thể yếu đuối nhưng ý chí kiên cường, cả đời chí hướng, chỉ cầu thu phục mười một châu đất phía Bắc, vì việc này có thể liều cả tính mạng, chết không quay đầu! Nếu chàng nhập sĩ, tất có thể chỉnh hợp thế cục năm bè bảy mảng, trở thành cột trụ của quan trường Nam Ung!"
Ông lão nghe mà sửng sốt, ngơ ngác.
"... Nam Ung của chúng ta, lại có thiếu niên anh hùng như vậy sao?"
Ly Châu nghiêm trang gật đầu.
Những lời này không phải do Ly Châu nói, mà là một trong Tam công của kiếp trước, Ngự sử đại phu Từ Mộng Huyền, đã tự mình nói ra trước quần thần.
Nghe nói sau khi Bùi Dận Chi thăng chức vào Lạc Dương làm quan, Từ Mộng Huyền đã rất mực quý trọng vị thanh niên này.
Được Tam công hết lời khen ngợi, Bùi Dận Chi vừa mới vào Lạc Dương đã danh tiếng lừng lẫy.
Nhưng sau này cũng có không ít lời đồn đại, nói rằng Từ Mộng Huyền là bị Bùi Dận Chi uy hiếp, mới bị ép nói ra những lời trái với lương tâm, phô trương đến cực điểm như vậy để tạo thanh thế cho hắn.
Ly Châu nghe thấy những lời đồn thổi ấy, chỉ biết khinh bỉ.
Một lũ nhu nhược, lại còn đi bôi nhọ đại anh hùng của Nam Ung.
Ngoại trừ câu "học thức hơn người" có chút không thực, thì câu nào trong số đó là giả chứ?
Trước khi Bùi Doãn Chi nhập sĩ, phe chủ hòa trong triều chiếm thế thượng phong. Nam Ung nộp tiền cống hàng năm cho Bắc Việt năm này qua năm khác, nuôi béo quốc lực của Bắc Việt, làm no bụng ngựa của người Ô Hoàn.
Nếu không phải Bùi Doãn Chi giương cao ngọn cờ phe chủ chiến, thì không đợi đến năm Hy Ninh thứ bảy, Nam Ung đã diệt vong từ lâu rồi.
Bách quan công khanh này đọc hết sách thánh hiền, không hiểu sao lại đọc ra một bộ mặt ghen ghét đố kỵ.
Một tâm sự được giải tỏa, Ly Châu từ biệt Thái Phó, bước chân thong thả bước ra khỏi nội thất.
"Đây là thứ gì thế? Đưa cho ta xem nào!"
Giọng nói trẻ thơ vang lên không một chút dấu hiệu báo trước.
Gần như ngay lập tức, toàn thân máu trong người Ly Châu dồn lên não, nàng phản ứng nhanh nhẹn xoay người, giữ chặt thư tiến cử trong lòng, khiến đối phương với tay không tới.
Cậu bé kia loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã, quay đầu lại giận dữ tột cùng.
"Che chắn kỹ vậy, rốt cuộc là thứ gì không thể cho người khác thấy!"
Dù nét mặt còn non nớt, nhưng ngũ quan của cậu bé đã thoáng có bóng dáng tuấn tú của thiếu niên.
Đặc biệt là đôi mắt giống hệt Minh Chiêu Đế, vốn dĩ đã mang theo vẻ uy nghiêm không giận dữ mà tự khiến người khác kính nể, nhìn thoáng qua rất dễ khiến người ta sợ hãi.
Đây chính là em trai cùng cha khác mẹ của Ly Châu, con trai của Đàm hoàng hậu, Thẩm Phụ.
"... Liên quan gì đến ngươi."
Ly Châu chậm rãi giấu bức thư sau lưng, giả vờ trấn tĩnh, liếc nhìn cậu ta:
"Vết hồng trên mặt sâu thế, lại ngủ quên trong buổi giảng sáng hôm nay rồi à? Thẩm Phụ, rốt cuộn năm nay ngươi có học nổi cuốn 'Khai Mông Yếu Huấn' đó không?"
Giọng điệu tuy bình thản, nhưng nhịp tim Ly Châu từ lâu đã nhanh đến mức không chịu nổi.
Tuyệt đối không thể để Thẩm Phụ thấy tên của Bùi Dận Chi.
Một khi bức thư tiến cử này rơi vào tay Đàm hoàng hậu, Bùi Dận Chi lập tức sẽ bị liệt vào phe công chúa, Đàm hoàng hậu tuyệt đối sẽ không để cho chàng có ngày xuất đầu lộ diện!
"Ngươi dám chê cười ta!" Thẩm Phụ nổi giận.
Nàng còn dám giả chết để hại hắn nữa kia!
Ly Châu trong lòng tức giận thầm mắng.
Thẩm Phụ nói: "Ngươi biết nhiều chữ thì có tác dụng gì? Sau khi cập kê, ngươi sẽ không thể đến Lan Đài nghe giảng nữa, ta muốn học bao lâu thì học, Thẩm Ly Châu, ngươi ghen tị chết đi được!"
Đứa bé tám tuổi đang ở độ tuổi khiến người ghét chó ghét, nụ cười lại càng thêm xấu xa.
Ly Châu biết mình không nên chấp nhặt với trẻ con.
Nhưng nàng vẫn bị câu nói đó tức đến đỏ mặt, bởi vì Thẩm Phụ nói không sai, nàng đúng là ghen tị chết đi được.
"Tránh ra!"
"Ta không tránh, trừ phi ngươi đưa thứ trong tay cho ta xem!"
Trái tim vừa mới bình tĩnh của Ly Châu lại lần nữa treo lên.
Đàm hoàng hậu tính đa nghi, đừng nói là nội dung bức thư tiến cử, ngay cả sự tồn tại của bức thư cũng không thể để bà ta biết, nếu không chuyến tuần thị này sẽ càng thêm khó khăn trùng trùng.
Phải làm sao?
Làm thế nào mới có thể phân tán sự chú ý của Thẩm Phụ?
Ly Châu hít một hơi thật sâu.
"... Nghe giảng ở Lan Đài tính là gì? Đợi sau này ta mở phủ ra khỏi cung, ta sẽ mời Thái Phó đến phủ công chúa giảng bài cho ta, dù sao phụ hoàng cũng thương ta không thương ngươi, chắc chắn sẽ đồng ý."
Thẩm Phụ lập tức biến sắc.
Giống như Ly Châu, cậu ta cũng có điểm nóng hổi một chạm là nổi giận.
"Thái Phó là Thái Phó của thái tử! Làm sao có thể chỉ dạy riêng cho ngươi!"
"Nhưng ngươi đâu phải thái tử, ta có thực ấp hai quận, phụ hoàng đã ban cho ngươi thứ gì?"
"Ngươi! Ngươi! Ngươi đợi đấy! Thẩm Ly Châu! Sau này ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay ta!"
"Sau này? Sau này ngươi có thể giỏi giang thế nào?"
"Ta là con trai duy nhất của phụ hoàng! Đợi người chết đi, ta chính là thiên tử của Nam Ung!"
Giọng nói non nớt mà ngạo nghễ của cậu bé vang vọng khắp Lan Đài.
Mấy viên lại nhỏ bưng thẻ tre đi ngang, nghe thấy liền nhìn về phía này, thì thầm bàn tán.
Thái Phó từ nội thất bước ra, kinh hãi đến mức giọng nói cũng biến đi.
"Điện hạ! Không thể nói bừa vậy!"
Nhưng Ly Châu chờ đợi chính là câu nói bừa này của cậu ta.
Nàng quát trách: "Thẩm Phụ! Ngươi dám trù phụ hoàng chết, ngươi to gan lắm đó!"
Thẩm Phụ cũng kịp phản ứng, hình như mình đã nói sai lời, nhưng còn chưa kịp biện minh, đã bị Ly Châu giận dữ đẩy một cái!
Thái Phó tuổi cao, miệng không theo kịp não, chỉ có thể trợn mắt nhìn Ly Châu đẩy Thẩm Phụ một cái rơi tòm xuống hồ sen cạnh Lan Đài.
Tùm!
"... Mau gọi người lại đây! Đại hoàng tử rơi xuống nước rồi!"
Thái Phó run rẩy bước lên trước, xác nhận Thẩm Phụ thật sự rơi xuống nước, mắt trước tối sầm.
"Công chúa! Hôm nay điện hạ làm sao vậy! Điện hạ, điện hạ bình thường chưa bao giờ hành sự táo bạo như vậy..."
Nhân lúc vệ sĩ trong cung chưa kịp chạy tới, Ly Châu lén đưa thư tiến cử cho Thái Phó.
"Thứ này tạm thời gửi ở chỗ ngài, mong Thái Phó nhất định bảo quản cẩn thận, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết được nội dung, đợi một ngày trước khi ta xuất tuần, ta sẽ tự mình đến lấy."
Nàng nhìn cậu bé đang vùng vẫy trong hồ sen, bình tĩnh nói:
"Trước đây là ta quá nhu nhược, mới khiến Thẩm Phụ ngày càng vô lễ với ta, hôm nay chỉ coi như cho cậu ta một bài học —— Cậu ta rất giỏi bơi lội, Thái Phó không cần lo lắng."
Thái Phó sốt ruột nói:
"Công chúa, lão thần lo cho điện hạ đó! Điện hạ đẩy điện hạ xuống nước, nói nhỏ là chị em cãi nhau, nói lớn là hãm hại hoàng tử, điện hạ có nghĩ Hoàng hậu sẽ xử trí thế nào không!"
Thẩm Phụ là con trai duy nhất của Đàm hoàng hậu, cũng là hy vọng kéo dài vinh hoa phú quý cho cả gia tộc Đàm thị Uyển quận.
Hơn nữa công chúa sắp sửa thành hôn với Đàm Tuần.
Làm như vậy, bằng đắc tội với cả Đàm thị, ngoài việc thỏa mãn nhất thời, đối với bản thân không có chút lợi ích nào!
"Ai nói ta không có cách giải thích?"
Tiểu công chúa cười lạnh một tiếng.
Thái Phó kinh ngạc nghi hoặc, lẽ nào công chúa thật sự có diệu kế lưỡng toàn?
Còn chưa kịp hỏi cho rõ, chỉ thấy bóng người lay động, bên tai lại nghe thấy một tiếng tùm!
"Thái Phó đại nhân ——"
Vệ sĩ vội vã chạy tới đỡ lấy Thái Phó mắt tối sầm, ông lão run run ngón tay trỏ, chỉ về phía mặt nước:
"Mau... mau vớt công chúa lên! Công chúa không biết bơi đó!"
Kể từ năm mười bốn tuổi, Ly Châu bị Thẩm Phụ bắn cung sợt qua nên rơi xuống hồ sen, nàng đã không bao giờ đến gần bờ nước nữa, lúc này nàng mới lại nhớ lại nỗi sợ hãi và bất lực khi chết đuối.
Nước lập tức tràn vào từ miệng và mũi, không thể phát ra âm thanh, không thể chạm vào đáy.
Nước tràn vào mũi đau như dao cắt vào não, ù cả tai, thân thể nặng như chì, bản năng sinh tồn thúc giục người ta vùng vẫy hết sức, nhưng càng vùng vẫy, càng chìm xuống.
Nước thu lạnh thấu xương.
Khi nhảy xuống nước, vệ sĩ đã ở không xa, Ly Châu biết mình sẽ không chết.
Hôm nay nếu chỉ có Thẩm Phụ rơi xuống nước, nàng chắc chắn bị hỏi tội, nhưng nếu nàng cũng rơi xuống nước, thì đây chỉ có thể coi là chuyện nhỏ chị em tranh cãi.
Mỗi người năm mươi roi, Đàm thị còn có thể nói gì nữa?
Đây là cách giải quyết tốt nhất.
Chỉ là hơi nhục nhã mà thôi.
May mắn thay, cuộc đời nàng, những ngày nhục nhã nhiều hơn những ngày đắc ý, việc làm quen lại với những ngày tháng nhục nhã này, đối với nàng mà nói đơn giản như hít thở.
Cái giá của cú nhảy xuống nước đó của Ly Châu là nằm giường mười ngày.
Trên đường sốt cao hai ngày, ho năm ngày, ăn gì nôn đó ba ngày, Minh Chiêu Đế nóng ruột sai ngự y luân phiên bắt mạch chẩn bệnh, hành hạ Ly Châu gầy hẳn đi một tròn.
Trong lúc ốm, Ly Châu liên tục gặp rất nhiều ác mộng.
Nàng lại mơ thấy chuyện Thẩm Phụ đăng cơ, muốn đưa nàng đi hòa thân.
Lúc đó, Ly Châu từng cố gắng lôi kéo triều thần, bị khéo léo từ chối; thử nhờ người chồng cũ Đàm Tuần nói giúp với Đàm thái hậu, nhưng hắn tránh mặt không gặp.
Không còn đường nào để đi, Ly Châu nghe được một số tin đồn. Vị lãnh tụ phe chủ chiến trong triều, Bùi Dận Chi - Bùi thái bộc, hình như có ý với nàng.
Thế là nàng gắng gượng, đưa danh thiếp đến phủ Bùi vốn dĩ không qua lại, mời chàng vào phủ công chúa dự yến.
Đêm đó, đèn đuốc trong phủ công chúa đặc biệt tối, Ly Châu cố ý không nhìn rõ dung mạo của chàng, chỉ theo kế hoạch, vụng về làm đổ rượu trong ly lưu ly lên áo quan huyền hắc của người đó.
Tiếng tơ tiếng trúc ngừng bặt, ca kỹ lặng lẽ rút lui.
Ly Châu run rẩy, đưa tay về phía đai lưng của chàng. Hơi thở đàn ông xa lạ đã ở gần trong gang tấc.
"Trưởng công chúa, đêm đã khuya, thần về phủ thay y phục là được."
Bùi Dận Chi đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng mà ôn hòa.
"Trưởng công chúa không cần ưu tâm. Chỉ cần máu nóng của tướng sĩ trước Thần Nữ Khuyết một ngày chưa nguội lạnh, thì sẽ không đem xã tắc một nước phó thác dưới vạt váy của nữ tử."
Ly Châu ngẩng đầu lên, đó là lần đầu tiên nàng chính diện nhìn vị văn thần trẻ tuổi xuất thân hàn môn này.
Chàng có sống mũi cao thẳng, đôi mắt biết cười, đúng là một thanh niên cực kỳ tuấn tú.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Dận Chi với thân phận một văn thần, chủ động xin ra trận, đi Thần Nữ Khuyết lui địch.
Ly Châu biết chàng đại thắng trong trận này, cũng biết việc đầu tiên sau khi chàng đại thắng trở về, chính là xin chỉ ban hôn, thượng công chúa Thanh Hà.
Nhưng nàng trong mộng lại chạy loạng choạng đuổi theo sau lưng chàng.
Đừng đi!
Kẻ địch của chàng không nằm trong quân Bắc Việt trấn giữ biên cương, đất mẹ sau lưng chàng cũng tuyệt đối không phải là đồng minh.
Dù chàng thắng trận này, cũng sẽ để lại căn bệnh, ba năm sau sẽ cướp đi tính mạng của chàng!
Có người thà để Nam Ung nhục nhã hòa đàm, cũng phải khiến chàng chết thảm nơi biên ải, để giữ lấy vinh hoa phú quý của nhà mình!
Người đó
Người đó !!
"Công chúa gặp ác mộng rồi sao?"
Ly Châu bỗng mở to đôi mắt.
Ánh hào quang buổi chiều tà chiếu vào tẩm điện.
Một chiếc trâm phượng cài nghiêng trên mái tóc đen lọc xuống vài tia nắng tà như máu, tô điểm lên khuôn mặt người phụ nữ bên giường một vầng hào quang màu vàng rót.
Thấy nàng tỉnh dậy, Đàm hoàng hậu cầm lấy chén thuốc trên bàn nhỏ, chậm rãi khuấy động.
"Nghe nói công chúa trước đó muốn đi tuần du phong địa, nhưng xem tình hình hiện tại của công chúa, có vẻ vẫn là lưu lại trong cung tĩnh dưỡng thì hơn. Công chúa yên tâm, phụ hoàng của ngươi đã phạt Thẩm Phụ năm mươi roi vào lòng bàn tay, thay ngươi trút giận rất nhiều rồi. Bây giờ nếu ngươi vẫn cố chấp ra đi, ngược lại giống như vẫn còn giận dỗi, khiến ta khó xử, phải không?"


Comments