Chương 1
- Nát Viết Nhảm

 - Sep 20
 - 12 min read
 
Trước khi thành hôn chàng không nói như vậy - Tùng Đình
Edited by Nát Viết Nhảm
Ly Châu sống cuộc đời nhút nhát, nhưng trước lúc lâm chung lại làm một chuyện chấn động Lạc Dương.
Chuyện này vốn không nên không ai phát hiện.
Từ vận chuyển vật liệu vào Lạc Dương, đến phương sĩ vào cung, cuối cùng thực thi ở Gia Đức điện, trên đường có vô số giai đoạn dễ lộ bí mật, nhưng cho đến khi sự việc xảy ra, lại thuận lợi không chút trở ngại.
Đàm thái hậu và Thiếu đế Thẩm Phụ, đến chết cũng không dám tin nàng có thể làm ra chuyện này.
Nhưng Ly Châu không phải tùy hứng.
Nhìn lại cuộc đời này, so với những công chúa Nam Ung triều trước quyền thế nhất thời, muốn mưa được mưa muốn gió được gió, Ly Châu tức công chúa Thanh Hà này làm thật có chút bức bách.
Sinh mẫu với thân phận là một hoán y nữ (cung nữ giặt đồ) được phong làm hoàng hậu, độc bá hậu cung.
Tiếc là khi Ly Châu năm tuổi đã bệnh qua đời.
Phụ hoàng yêu ai yêu cả đường đi lối về, ban cho nàng thực ấp hai quận, vinh sủng hơn cả em trai cùng cha khác mẹ của nàng.
Tiếc thay là loạn thế dao động, thiên tử còn phải dựa vào gia tộc thế gia mới có thể đứng vững ở Lạc Dương, nàng sao có thể tùy ý.
Ân sủng của phụ hoàng ngược lại mang đến cho nàng vô số phiền phức.
Kế hậu xem nàng như cái gai trong mắt.
Em trai Thẩm Phụ càng xem nàng như cừu địch.
Cho nên vừa kế vị, Thẩm Phụ đã nóng lòng gả nàng đi hòa thân, muốn gả nàng cho Thiền Vu năm mươi tuổi của Ô Hoàn, để đổi lấy hòa bình biên cương Nam Ung.
Ly Châu nghe tin, tức đến mức trùm chăn khóc một trận.
Bằng cái gì!
Bọn tôn thất ăn không ngồi rồi, giòi bọ làm rỗng ruột triều đình Nam Ung, bằng cái gì bắt nàng đi vá cái lỗ thủng này?
Bằng thân phận công chúa Nam Ung?
Vậy tại sao bầy tôi bất tài lại an hưởng vinh hoa, thiên tử tầm thường vẫn ngồi trên minh đường?
Nàng không cam lòng!
Nếu không phải lúc đó Bùi Dận Chi thân chinh biên cương, đẩy lui quân Bắc Việt ra khỏi Thần Nữ Khiết, giải được nỗi khốn cùng của Nam Ung, có lẽ Ly Châu đã đem ý nghĩ ngọc đá cùng tan này biến thành hành động ngay lúc đó.
Nhưng bây giờ cũng không muộn.
Ngày nàng chết, năm Ất dậu Đông Nguyệt Sơ tam.
Là năm thứ ba phò mã Bùi Dận Chi của nàng qua đời, cũng là ngày giỗ của chàng.
Từng không dám bước vào Thần Nữ Khiết, quân Bắc Việt với tốc độ không gì cản nổi đã đánh tới dưới cổng thành Lạc Dương.
Tuyết phủ trắng xóa, Thẩm Phụ tay bưng ngọc tỷ, hàng ở ngoài cửa Đoan Môn Nam Cung, dùng giang sơn Nam Ung đổi lấy cho mình một tước hiệu chư hầu vương.
Bắc Việt đế đại hỉ, tiếp nhận ngọc tỷ, lại hỏi đến Thanh Hà trưởng công chúa giờ ở nơi nào.
Bách quan công khanh quỳ trên đất tuyết, một mảnh tĩnh mịch không dám nói.
Tất cả mọi người đều biết, Ly Châu rơi vào tay hắn sẽ không có kết cục tốt.
Bởi vì phò mã thứ hai của nàng là Bùi Dận Chi.
Bùi thị Y Lăng, tổ tiên từng làm thái thú Y Lăng, nhiều đời làm quan, mấy đời thay đổi, vốn đã sớm suy tàn thành hàn môn, lại đột nhiên mộ phần tổ tiên bốc khói xanh mà xuất hiện một Bùi Dận Chi.
Chàng tuy là văn thần, cả đời lại ba lần tới biên cương.
Lần đầu, chặn đứng giấc mơ nam tiến của quân Bắc Việt, cưới Thanh Hà công chúa.
Lần thứ hai, đoạt ba thành đất bắc, tiêu diệt ba vạn quân Ô Hoàn đồng minh với Bắc Việt.
Lần thứ ba, chàng lấy bốn vạn binh lực đại bại mười vạn đại quân Bắc Việt, lại thân suất năm mươi kỵ binh tinh nhuệ đuổi vào đất bắc, khiến đại tướng Bắc Việt tưởng đã thoát chết hoảng sợ ngã ngựa, chết ngay tại chỗ.
Nếu không phải bệnh cũ của Bùi Dận Chi lúc đó tái phát, không chữa khỏi mà chết, đối với chàng mà nói, mười một châu đất bắc đã gần như trong tầm tay.
Bắc Việt đế sao không sợ không hận?
Dù Bùi Dận Chi đã chết, vợ chàng vẫn còn, há dễ dàng buông tha?
Ly Châu cũng rõ ràng điểm này.
Cho nên nàng không chạy trốn.
Chỉ là nàng không ngờ, trước khi gặp Bắc Việt đế, nàng sẽ gặp chồng cũ của nàng, cháu trai của Đàm thái hậu, Đàm Tuần.
“Phản quân sắp vào thành rồi, Ly Châu, đi với ta đi, chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt không để nàng chịu nhục."
Ngoài Gia Đức điện văng vẳng tiếng khóc than của bách quan công khanh.
Trong điện trống rỗng, nữ tử ngồi trước án nghiên mực nghe tiếng dừng lại, ngẩng đầu lên.
Đứng trước Ly Châu là một quý công tử cao lớn văn nhã.
Hắn rõ ràng vội vã tới, tóc mai hơi không chỉnh tề, nhưng đứng trong điện, vẫn nho nhã như gió dưới gốc tùng, có phong thái cao vời vợi, đúng là tư thái nên có của Đàm thị tử đệ nổi tiếng sáu triều.
Nhưng Ly Châu lúc này nhìn thấy hắn, nghe hắn nói, không cảm động, chỉ cảm thấy hoang đường.
"Bây giờ ngươi mới tới nói với ta những lời này?"
Ly Châu bỏ bút xuống, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn, một lúc lâu nói:
"Đàm Ngọc Huy, ngươi quên lý do ngày xưa ta và ngươi hòa ly rồi sao?"
Nàng mười bảy tuổi gả cho hắn.
Hôn sự này không phải ý nàng, nhưng nàng và Đàm Tuần từ nhỏ quen biết, hai người thành hôn, một là do cục diện triều đình cần, hai là Đàm Tuần lúc đó xem ra đúng là lương phối.
Sau khi kết hôn, bọn họ không tính là tình nồng ý mật, nhưng cũng xứng là tương kính như tân.
Ly Châu chưa từng vênh váo với hắn, làm vợ, cũng không có bất kỳ chỗ thất chức nào.
Về sau, Đàm thái hậu hạn chế môn cấm phủ công chúa, mẹ chồng nàng ỷ thế Đàm thái hậu đối với nàng nhiều lần bất kính, Ly Châu cũng chưa từng đem oán hận với tộc Đàm thị trút giận lên hắn.
Mà Đàm Tuần đã làm gì?
Năm thứ hai sau khi kết hôn, hắn đã yêu người khác, thậm chí đề xuất nạp thiếp!
Hắn làm nhục nàng đến thế, hôm nay sao dám nói ra lời lẽ đường hoàng như vậy?
"Ta đương nhiên không quên!"
Đàm Tuần bước tới nắm chặt lấy xương cổ tay nàng, gấp gáp giải thích:
"Ta và nàng hòa ly, đều là âm mưu tính toán của Bùi Dận Chi, hắn đoạt nàng từ bên ta, ta sao có thể quên! Ly Châu, thời gian khẩn cấp, những chuyện này sau này ta sẽ từng chút giải thích cho nàng, bây giờ nàng phải đi với ta!"
Hắn đang nói cái gì vậy?
Ngoài điện tuyết gió và tiếng nức nở đập vào cánh cửa.
Ly Châu lộ ra vẻ mặt hoang mang, rất nhanh lại tức giận nói:
"Ngươi buông tay ra! Ngươi lấy cái gì đòi dẫn ta đi! Dù ngươi hôm nay có thể đưa ta chạy khỏi Lạc Dương, lại có thể chạy đến nơi nào? Thiên hạ sắp là thiên hạ của người Bắc Việt, ngươi tưởng còn có đất dung thân cho ta sao!"
"Hôm nay, là con đường cùng của triều đình Nam Ung, cũng nên là con đường cùng của công chúa Nam Ung, ta sẽ không chạy, nếu phu quân ta ở đây, cũng sẽ không chạy, Đàm Tuần, ta và ngươi lầm lỡ trái ngang, chỉ là một mối nghiệt duyên thôi, vốn dĩ đã không phải là người cùng đường, không cần vì ta mà liên lụy tính mạng, ngươi tự đi đi!"
Đàm Tuần toàn thân chấn động.
Nhân lúc hắn sững sờ, Ly Châu giận dữ đá hắn một cước.
Đàm Tuần không bị nàng đá ngã, chỉ loạng choạng, đâm vào cây đèn nến bên cạnh.
Dầu đèn chảy trên gạch đá xanh, đốt cháy một mảnh nhỏ biển lửa cuốn lấy ngọn lửa, trong nháy mắt châm bén vào cuốn tế văn Ly Châu vừa mới viết xong.
Nhìn tro bay, Đàm Tuần đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.
"Ly Châu, nàng tưởng nàng và Bùi Dận Chi là người cùng một chí hướng sao? Nàng tưởng hắn từng lộ ra bộ mặt thật trước mặt nàng à?"
Hắn đột nhiên nắm chặt hai vai Ly Châu, mắt đỏ ngầu nói:
" Nàng căn bản không hiểu hắn, càng chưa từng thấy bộ mặt dã tâm như sói, tâm hung thủ lạt của người này! Ly Châu, nàng quá ngây thơ, không biết để có thể đứng trước mặt người, xuất thân như hắn đã dùng bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu! Nàng thậm chí không biết, hắn căn bản không phải là …"
Ngoài điện, trên thềm dài vang lên tiếng bước chân chỉnh tề.
Quân Bắc Việt tới gần.
"Những lời từ miệng ngươi nói ra, ta một chữ cũng không tin."
Vị công chúa tóc mai rối bời nhẫn nước mắt, ánh mắt sáng hơn ánh lửa.
"Nhưng ngươi đã nói lý lẽ hùng hồn như vậy, thì theo ta cùng đi Hoàng Tuyền, gặp chàng, rồi lại nói tiếp."
Đàm Tuần nhíu mày.
Trong không khí, một mùi hăng xốc càng lúc càng nồng nặc, trong lòng Đàm Tuần có dự cảm không ổn lan ra.
Ngay khi cửa Gia Đức điện bị người đá mở.
Ầm ! ! !
Bắc Việt đế ở ngoài cửa lãnh đòn đầu tiên, cận vệ sau lưng hắn, và Hy Ninh Đế cuối hàng, Đàm Thái Hậu cũng không tránh khỏi tai ương.
Đại điện đổ nát, lửa cháy ngút trời.
Cái gì hào kiệt quân tử, thiên tử thái hậu, đều cùng chôn vùi trong tiếng nổ của thuốc súng.
Chôn vùi dưới tay, một nàng công chúa nhu nhược mà họ khinh thường.
Diêu thạch và lưu hoàng là mùi vị quen thuộc nhất của Ly Châu lúc nhỏ.
Lúc nhỏ, trong cung có rất nhiều đạo sĩ lui tới, họ dâng tiên đan cho Minh Chiêu Đế, lừa gạt hắn, chỉ cần uống tiên đan, liền có thể trường sinh cửu thị, đoàn tụ với Tiên hoàng hậu ở tiên kinh, cùng nhau bên nhau lâu dài.
Ly Châu chưa từng tin, nhưng hôm nay, dường như cũng trong khói lửa này nhìn thấy bóng hình người xưa.
. . .
"Công chúa, đêm đã khuya, ta về phủ thay quần áo là được."
"Công chúa không cần lo lắng, chỉ cần máu nóng của tướng sĩ trước Thần Nữ Khiết một ngày chưa nguội, sẽ không đem xã tắc một nước, phó thác dưới vạt váy của nữ tử."
"Bề tôi chia sẻ nỗi lo với triều đình là chức phận nên làm, không cần ban thưởng, nếu bệ hạ nhất quyết ban ân, vậy xin hãy theo lệ luật Ung triều, gia phong chị gái của Ngài làm Trưởng công chúa."
. . .
Lúc lâm chung, Ly Châu không thấy đau, chỉ thấy rất mệt mỏi.
Cuộc đời này, thời gian thoải mái nhất của Ly Châu, rốt cuộc chỉ có ba năm ngắn ngủi kết hôn với Bùi Dận Chi.
Từ khi chàng qua đời, mỗi ngày, nàng đều sống rất mệt.
Dù giờ đây chém đầu kẻ thù, thỏa lòng hả dạ, nàng cũng chỉ cảm thấy vui mừng thoáng qua, vui mừng tan biến, chỉ còn lại trống rỗng sau khi oán thù đã kết thúc.
Nàng muốn ngủ một giấc thật ngon.
Thẻ tre viết đầy tế văn hóa thành tro bay khắp bầu trời Lạc Dương.
"Quân ký vi nông tử, độc sinh vi thùy thi." (Chàng đã vì thiếp chết, thiếp sống một mình vì ai?) "Hoan nhược kiến liên thời, quan mộc vi nông khai." (Nếu chàng còn thương tiếc, hãy mở nắp quan tài cho thiếp.)
Nhắm mắt lại, mùi diêu thạch lưu hoàng dần nhạt đi.
Một mùi hương hun đốt trong cung lại lẫn trong đó, càng lúc càng nồng, gợi lên cho Ly Châu nhiều hồi ức thuở nhỏ.
Đây là mùi hương Minh Chiêu Đế — phụ hoàng nàng — thường dùng nhất khi còn sống.
Cha nàng, vị hoàng đế thứ mười lăm của Ung triều.
Sau khi kế vị làm bậc minh quân sáng suốt được tám năm, nhưng đến năm thứ chín đột nhiên chuyển biến xấu, bắt đầu tìm tiên hỏi đạo, sủng tín hoạn quan nịnh thần, trên con đường hôn quân một đi không trở lại.
Năm mười tuổi, Ly Châu vừa học viết giản văn (văn can gián) đã viết dài dằng dặc hai cuộn giản trúc.
Nàng khí thế hùng hổ bưng thẻ tre đến trước mặt Minh Chiêu Đế, kịch liệt lên án tệ nạn trọng dụng hoạn quan của bản triều.
Đối phương chỉ xoa đầu nàng, cười toe toét khen chữ nàng viết có phong cách của hoàng tổ, sau này tất thành một vị văn sĩ có tiếng.
Đến giờ, Minh Chiêu Đế vẫn xem lời khuyên của Ly Châu như lời nói trẻ con, không bao giờ để trong lòng.
Ông không phải là một minh quân hiền đức.
Nhưng có lẽ tính là một người cha yêu thương con gái.
. . . Nhưng Gia Đức điện đã hủy, phụ hoàng nàng cũng đã qua đời nhiều năm, sao nàng lại đột nhiên ngửi thấy mùi này lúc lâm chung!?
Ly Châu bỗng mở to đôi mắt.
" Lân nhi sao tới rồi? Cuối cùng đã tha thứ cho phụ hoàng, không giận mấy vị đạo trưởng kia nữa rồi sao?"
Không có phế tích đổ nát.
Không có diêu thạch lưu hoàng, giáp trụ đao binh.
Trong Ngọc Đường điện hương ấm lượn khói.
Trước mắt, người đàn ông gần bốn mươi tuổi áo ngực trần chân đất, vạt áo mở rộng, đầu đội phù dung huyền quan, không giống đế vương, ngược lại giống một thiên sư tiên phong đạo cốt.
Minh Chiêu Đế cười vẫy tay gọi nàng.
"Phụ hoàng đã hạ lệnh cho mấy vị đạo trưởng kia sửa đổi đan phương, không mỗi tháng lấy máu luyện đan nữa, vậy tổng nên... Lân nhi, sao con còn khóc nữa?"
Ly Châu ngây người nhìn người trước mắt, như đang ở trong mơ.
Nhưng đây không phải mơ.
Nếu nàng không nhớ nhầm, chuyện lấy máu luyện đan, đó là chuyện năm Minh Chiêu thứ mười chín.
Đây không phải chuyện nhỏ, nàng vì thế mà lớn tiếng cãi nhau với Minh Chiêu Đế, sau đó còn dính líu ra nhiều chuyện thị phi, Ly Châu ấn tượng rất sâu với việc này.
Năm này, nàng mười sáu tuổi.
Ly Châu từ cửa Ngọc Đường điện nhìn ra ngoài, ánh mắt vượt qua Gia Đức điện phía trước, Đoan Môn, rơi trên nhị thập tứ nhai dưới bầu trời trong xanh.
Thành Lạc Dương hưởng thái bình đã lâu, con dân không biết tới binh đao.
Ngoại trừ nàng, không ai biết được tương lai mười một năm sau, Nam Ung sẽ diệt vong.
Ly Châu đột nhiên tỉnh táo.
Nàng không nên ở lại đây.
Nàng phải đến Y Lăng quận một chuyến, đi gặp Bùi Dận Chi bây giờ mới chỉ mười chín tuổi.


Comments