Chương 2
- Nát Viết Nhảm

 - Sep 19
 - 12 min read
 
Trước khi thành hôn chàng không nói như vậy - Tùng Đình
Edited by Nát Viết Nhảm
Trong lòng đã quyết ý, Ly Châu khẽ lau giọt lệ vương trên má, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, dâng chén trà lên trước mặt Minh Chiêu Đế.
Kiếp này, nàng không như thuở trước, chẳng còn cùng phụ hoàng tranh cãi về đan dược phương thuật. Thay vào đó, nàng chỉ dịu dàng hỏi han Thường thị trong điện: “Phụ hoàng dạo gần đây dùng ngự thiện thế nào? Ban đêm giấc ngủ có an lành không?”
Minh Chiêu Đế lâu ngày chưa nghe nữ nhi ân cần như vậy, sắc mặt chợt đượm cảm xúc.
Nhân lúc ấy, Ly Châu bày tỏ chân tình, rốt cuộc nói rõ mục đích:
“Con muốn đến đất phong du lịch giải sầu?”
Phụ hoàng trầm ngâm một lúc, đôi mày khẽ nhíu:
“Thanh Hà tuy yên ổn, nhưng con chưa từng rời nhà xa. Đường sá xa xôi, dù có nghi trượng hộ vệ, trẫm vẫn chưa thể yên lòng…”
Ly Châu mỉm cười, ánh mắt sáng rực, kéo tay áo phụ hoàng:
“Ngọc Huy ca ca chẳng phải đang ở Uyển Quận chịu tang muội? Con có thể đi đường tắt qua đó. Phụ hoàng lo lắng, chi bằng để Đàm thị điều quân tiếp ứng, ca ca cùng du lịch, như vậy chẳng phải càng an tâm hơn sao?”
Minh Chiêu Đế sửng sốt:
“Lân nhi, lời này thật chăng? Con nguyện ý để Đàm Ngọc Huy hộ tống?”
Ly Châu ung dung đáp:
“Hôn sự đã thuận, còn có điều chi không nguyện?”
Phụ hoàng nhìn nàng hồi lâu, thấy gương mặt không hề miễn cưỡng, liền khẽ vỗ mu bàn tay:
“Thuận hôn là một chuyện, trẫm chỉ sợ con tuy thuận theo, nhưng lòng lại…”
Lời chưa dứt thì bàn tay phụ hoàng trên tay nàng khẽ siết, giọng điệu thoảng buồn bã. Ly Châu hiểu rõ, phụ hoàng vẫn chưa yên tâm.
Thuở nhỏ, năm mười hai mười ba tuổi, Đàm Hoàng hậu thường triệu chất tử mẫu tộc vào cung. Bề ngoài cho Thẩm Phụ làm thư đồng, thực chất là tạo cơ hội để Ly Châu gặp Đàm Tuần.
Lúc ấy, Đàm Tuần như huynh trưởng đáng tin, trái ngược với Thẩm Phụ ngang ngược: bốn tuổi bôi mực lên váy nàng, năm tuổi đập vỡ vòng tay Tiên Hoàng, sáu tuổi lại dùng ná cao su dọa nàng rơi xuống ao sen suýt mất mạng.
Dù Minh Chiêu Đế có thể trách phạt Thẩm Phụ, song không thể lúc nào cũng bảo hộ. Chỉ có Đàm Tuần điều hòa được mối quan hệ, khiến Thẩm Phụ chịu thu liễm, và Ly Châu luôn mang ơn khắc sâu.
Về sau, khi nghe Đàm Tuần được chọn làm phò mã, Ly Châu chỉ khẽ tỉnh mê, không hề kháng cự. Hắn dung mạo tuấn tú, học vấn uyên thâm, chưa từng khiến nàng phiền lòng. Hắn là chất tử của Đàm Hoàng hậu, là biểu huynh của Thẩm Phụ. Kết giao với hắn, Đàm thị và phụ hoàng sẽ thêm liên minh, triều cục càng vững bền, ai nấy đều thuận lòng.
Dù phụ hoàng nhận ra nàng không mặn mà với hôn sự, nhưng trước lời hỏi đi hỏi lại, Ly Châu vẫn trịnh trọng đáp: “Nhi thần nguyện ý chọn Đàm Tuần làm phò mã.”
Thế nhưng lần này, thấy phụ hoàng lại chần chừ, nàng chợt mở miệng:
“Nếu như nhi thần thật lòng không ưa Đàm Tuần, không nguyện tuyển hắn làm phò mã, phụ hoàng có làm khó không?”
Trong điện, hương bưởi thoảng qua, tất cả lặng im chốc lát.
“Có.”
Minh Chiêu Đế bình thản nói:
“Triều đình từ Yến đô dời đến Lạc Dương định đô, thế gia bản địa quyền lực sừng sỏ, cản trở không ít. Nam Ung muốn đặt chân tại Lạc Dương, Đàm thị đã xuất lực rất nhiều. Đàm Ngọc Huy, trưởng công tử trong tộc, muốn cầu danh công chúa, về tình về lý, trẫm đều khó cự tuyệt.”
Bệ hạ chợt thở dài, ánh mắt đượm buồn:
“Song hạnh phúc lớn nhất đời người, là được chung thủy bên người mình yêu. Trẫm đã không có cơ hội ấy, sao nỡ lấy đi của con? Cho nên trẫm mới hỏi đi hỏi lại—con có thật lòng thuận ý hay không? Nếu không, trẫm sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Là con cái, nghe lời ấy sao người không chạnh lòng?
Nhưng Ly Châu nghĩ thầm: Điều kiện tiên quyết là cha nàng không phải Minh Chiêu Đế, không phải vị quân vương mà từng lời từng bước đều liên quan đến hưng vong của cả một nước.
Nhớ về kiếp trước, khi quốc gia lụn bại, nhà tan cửa nát, chỉ còn cách cùng kẻ thù đồng quy vu tận, Ly Châu tràn ngập bi phẫn.
“Phụ hoàng,” nàng nghẹn ngào, “nếu thực muốn con hạnh phúc, lẽ ra nên thay con khước từ, để con chính mình tuyển phò mã!”
Minh Chiêu Đế cau mày, ngón trỏ chống thái dương, vẻ lưỡng lự:
“Việc này…”
Ly Châu ngắt lời, giọng cương quyết:
“Thật ra phụ hoàng muốn con được an vui, thì người phải nỗ lực chuyên tâm trị quốc, khiến dân giàu nước mạnh; nếu lỡ nước mất thì còn đâu mái ấm của mình? Mái ấm đã mất, con dù có người thương, cùng người ấy lang bạc phong trần sao mà hạnh phúc đây?”
“Ngày ngày phụ hoàng chỉ biết bái lạy thần linh, tu luyện theo đạo; nếu có ngày kỵ binh Bắc Việt vượt qua Thần Nữ Khuyết, người sẽ rải đậu thành binh à? Hay là mời thần triệu tướng?”
“Công chúa điện hạ.”
Ngọc Đường điện thường thị chợt “bịch” một tiếng quỳ xuống, thưa:
“Khó lắm mới mới có được đôi câu phụ tử hòa thuận, công chúa sao lại oán trách? Công chúa có giận, xin cứ trút lên thần thiếp, Bệ hạ trước mấy ngày phong hàn mới dứt, mong công chúa thương tiếc.”
Minh Chiêu Đế thật chẳng nỡ mắng trách Ly Châu lời nặng. Ngài chỉ khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên vai Thường Thị La Phong ra hiệu cho y đứng dậy, dường như cảm nhận được ân tình của y.
Ly Châu trông thấy cảnh ấy, bừng mặt nổi giận, phất tay đứng dậy.
Nào ngờ, mình hoá ra lại là người xấu!
Những thái giám nô bộc kia, ngày thường chẳng làm gì ngoài khúm núm nịnh bợ, tận tâm phục tùng, hận không thể hóa thành chó hóa thành mèo để hầu hạ chủ. Ly Châu chỉ đá một cước, bọn họ cũng e sợ quỳ gối liếm gót giày.
Nhưng kẻ đã tự hạ mình đến cùng cực, chắc hẳn phải tìm cách chuộc lại ở phương diện khác.
Việc Minh Chiêu Đế cầu tiên khảo đạo, liên lụy đến vô số lợi ích.
Kiếp trước, nàng ngăn cản Minh Chiêu Đế dùng máu người luyện đan. Chẳng bao lâu, liền có đạo sĩ mượn cớ thiên tượng hư vô mơ hồ, thượng tấu bệ hạ rằng:
“Thỉnh Thanh Hà công chúa phải tạm lưu ở biệt cung tránh nạn một năm.”
Đàm Hoàng hậu lập tức khẩn tấu phụ hoàng, ba lần bốn lượt cam đoan, nhất định sai người chăm lo an bài cho Thanh Hà công chúa.
Ly Châu vì thế bị lưu giam tại biệt cung một năm, ngay cả thư tín cũng không thể gửi ra.
Nguyên do đơn giản là vì Tông Chính Quan – trưởng quản của công chúa Gia Lệnh – là môn sinh của Uyển Quận Đàm thị.
Ly Châu tuy mang danh Thanh Hà công chúa, song mẫu thân nàng, Mật Khương tức tiền Hoàng hậu, chỉ là một hoán y nữ dân dã.
Ly Châu không có mẫu tộc nào làm bến nương tựa, chỉ còn nương vào ân sủng lay lắt của thiên tử đã suy vong. Dẫu có trùng sinh, bài tẩy trong tay nàng vẫn không đổi. “Thất bại là mẹ thành công”, lúc này chưa đến đường cùng, Ly Châu nuốt lời vào bụng, oán hận ngồi thụp xuống.
“…Bấy lâu Ly Châu không được hầu hạ phụ hoàng bên cạnh, còn nhờ La thường thị tận tâm chăm sóc, hà cớ chi dám oán trách? Xin mời người mau đứng dậy.”
“Công chúa khiến thần xấu hổ.”
La Phong đứng lên. Y là thủ lĩnh thái giám cung đình, tuổi ngoài bốn mươi, lông mày thưa mảnh, mắt phượng dài nhỏ quét qua đôi bên mai, nếu không nghe giọng nói, nhìn qua phảng phất như một vị văn sĩ nho nhã.
Hắn ta mỉm cười hào hoãn, nói:
“Từ lúc công chúa cập kê, hôn sự chính chính là đại sự bậc nhất của bệ hạ. Hôm nay thần thiếp mạo muội thỉnh vấn, cũng coi là giúp bệ hạ giải tỏa một khúc mắc — không biết trong lòng công chúa, trưởng công tử Đàm thị có phải là lương duyên xứng đôi?”
Lời vừa dứt, trong điện yên lặng hồi lâu, mới nghe Ly Châu đáp:
“Thiên hạ tung hô Đàm Tuần phẩm chất lan ngọc, thần đồng thiếu niên, là người trong mộng xuân khuê của bao cô nương Lạc Dương. Phụ hoàng yên tâm, con nguyện ý vô cùng.”
Ly Châu nghiến răng, ép nở nụ cười. Minh Chiêu Đế long nhan như nở hoa, cười híp mắt, tiến đến bên cửa sổ cạnh gốc lan:
“Hay lắm, thật hay! Phụ hoàng cũng cho rằng, khắp Nam Ung, cũng chỉ có gốc lan ngọc chi thụ được tông môn tu dưỡng này mới đủ tư cách sánh đôi cùng Lân nhi.”
Dõi theo bóng phụ hoàng, Ly Châu trông thấy gốc lan trắng mười hai cánh, lá xanh um tùm, tỏa hương ngào ngạt như Huệ Phương, tựa một quân tử phong lưu điệu đạt rả rích.
Ly Châu không đáp lời.
Chỉ nghĩ đến lần cuối gặp Đàm Tuân trước khi lìa đời, lòng nàng lại chùng xuống.
Thực ra, kiếp trước sau khi ly hôn, Ly Châu rất nhanh đã buông bỏ. Dẫu Đàm Tuấn có muôn vàn điểm tốt, song y mãi là đích trưởng công tử của Đàm thị, vốn không thể đồng tâm với nàng.
Lúc ấy, danh nghĩa Thượng Công chúa chỉ là mệnh lệnh Đàm thị trao, y không yêu nàng là lẽ thường. Vì ân tình thuở nhỏ, Ly Châu không níu kéo; y có tình khác, ly hôn tất nhiên.
Chỉ có điều Ly Châu không hiểu vì sao Đàm Tuân lại oán ghét Bùi Dận Chi đến vậy.
Sau khi nàng đã thành thân với Bùi Dận Chi, có lần Bùi Dận Chi nhắc đến Đàm Tuân, mỉm cười đáp:
“Tuy y không thủy chung, nhưng y cũng thật lòng với công chúa, cũng xem là thẳng thắn. Hơn nữa, nếu không nhờ y buông tay trước, sao ta có cơ hội bên cạnh công chúa?”
Bùi Dận Chi chưa từng lời nào phàn nàn sau lưng y. Thế mà Đàm Tuân lại đổ hết mọi lý do hai người ly hôn lên đầu chàng.
Lan ngọc chi thụ ư? Quả thực hèn hạ!
Bước ra khỏi phủ Vị Ương cung, xuống đến bậc thềm đá, nữ quan Huyền Anh đã đợi chờ từ lâu liền vội đến trước mặt công chúa.
Huyền Anh nhẹ giọng hỏi:
“Công chúa cùng bệ hạ… hôm nay không xảy ra ầm ĩ chứ?”
Ly Châu mỉm cười lắc đầu, đáp khẽ:
“Huyền Anh yên tâm, ta không hề nhắc đến đan dược hay phương thuật, chỉ tâu với phụ hoàng rằng ta muốn đến Thanh Hà quận tiêu sầu, phụ hoàng đã thuận ý.”
Nàng lại thuật lại toàn bộ lời đối đáp trong nội điện cho Huyền Anh nghe. Vừa nghe xong, Huyền Anh sửng sốt, nhưng rất nhanh liền thở phào nhẹ nhõm, tươi cười an ủi:
“…May thay công chúa đã nói như thế. Bọn đại thần Thiên Thạch, Bách Thạch ai nấy đều e sợ mất quan ấn, không dám mở miệng can gián trước mặt bệ hạ—công chúa xông pha lên trước làm gì?”
"Cũng không thể nói như vậy."
Ly Châu khẽ nghiêng đầu, vén tà váy xanh thẫm, từng bước chậm rãi xuống thềm:
“Bọn quan đại thần sai lời một câu là đầu mất, phụ hoàng đâu xử ta như thế? Những điều này, để ta nói mới hợp lý… Nhưng Huyền Anh yên lòng, lần này ta thật chẳng nói gì thêm.”
Nghe tiểu công chúa vừa dứt lời, Huyền Anh chưa kịp mừng đã thấy đau đầu.
Nàng đương nhiên biết Ly Châu gián ngôn là chính xác.
Bởi vì có tiền lệ hoàng hậu khai quốc tham gia vào chính sự, Ung Hướng kỳ thật có không ít hậu phi công chúa quyền khuynh triều dã.
Nhưng Ly Châu không thể như bọn họ, nàng không có thế tộc hùng mạnh để dựa dẫm, cũng không có huynh đệ đích thân làm hậu thuẫn. Thiên tử còn phải nhờ thế gia vọng tộc mới đứng vững tại Lạc Dương, huống hồ một công chúa có mẹ sớm khuất bóng, nếu mất cả chút sủng ái của đế phụ, biết dựa vào ai che chở cho nàng?
Huyền Anh đỡ Ly Châu, cùng hướng về phía bộ liễn, vừa đi vừa hỏi:
"Công chúa vì sao đột nhiên muốn đến Thanh Hà? Điện hạ chưa từng rời khỏi Lạc Dương, có lẽ không rõ ràng, những năm gần đây, bên ngoài càng ngày càng không yên ổn."
"Chính bởi vì không yên ổn, nên ta mới cần tìm cách khiến nó thái bình."
Đôi mắt sáng tối phân minh của nàng tràn đầy kiên định.
Huyền Anh ngơ ngác nhìn nàng một lúc, không nhịn được lắc đầu cười khẽ.
"Công chúa nói vậy khiến ta cảm thấy hồ đồ, bách quan công khanh trong triều đều bó tay không có kế sách, công chúa định tìm cách nào khiến nó thái bình đây?"
"Bách quan công khanh và ta làm không được, nhưng có người làm được."
Kiếp trước, sau khi Bùi Dận Chi chết, những đêm cô đơn khó ngủ, Ly Châu luôn không kìm lòng mà nghĩ. Nếu như triều đình đối với chàng ít trở ngại hơn một chút. Nếu như Nam Ung có thể trên dưới một lòng, không bởi nội chiến mà hao tổn. Bùi Dận Chi chưa chắc đã đoản mệnh, Nam Ung càng chưa chắc sẽ thua Bắc Việt, có lẽ tất cả mọi thứ đều sẽ khác.
Cũng không biết lúc này chàng đang làm gì.
Hai mươi tuổi, chính là độ tuổi cầu học nhập sĩ.
Nhất thời mất tập trung, nàng bỗng nhớ đến những vết sẹo trên người chàng.
Ngoài những vết thương mới do giao chiến với quân Bắc Việt và người Ô Hoàn, trên cơ lưng của chàng còn vô số vết thương cũ chằng chịt.
Vết nông chỉ rạch tổn thương biểu bì, vết sâu lại như từng bị chặt đứt gân cơ, bị ghép nối một cách thô bạo, khiến cho thân hình vốn cường tráng như núi non trùng điệp càng thêm những đường nét thô kệch.
Chàng có một cơ thể hoàn toàn không giống văn thần.
"Thiếu thời cầu học bái sư, núi cao đường xa, không thể tránh khỏi gặp phải những tên thổ phỉ hung ác."
Khi nàng đưa tay chạm qua những vết sẹo này, chàng luôn nắm lấy ngón tay nàng khẽ hôn, ánh mắt đen sâu thẳm.
"Công chúa có ghét bỏ không?"
Ly Châu lúc ấy lắc đầu.
Con em hào môn quý tộc đến tuổi, trong nhà tự nhiên chuẩn bị mấy xe hàng hóa, mấy chục đến trăm vệ sĩ, ào ào hộ tống đến chỗ đại nho nổi tiếng trong thiên hạ để học kinh.
Nhưng những người này sau khi nhậm chức, chỉ biết kết bè kết đảng, đặt lợi ích gia tộc lên trên tính mạng bách tính và sự tồn vong của quốc gia.
Mà nhân tài trụ cột như chàng, ngay cả việc cầu học cũng phải trải qua chín phần chết một phần sống.
Nàng rất đau lòng cho chàng.
Vừa lúc ấy, bộ liễn đi ngang qua Thạch Thất Lan Đài.
Ánh mắt Ly Châu bỗng bừng sáng.
Nàng truyền lệnh hạ kiệu, vời vệ binh canh giữ Thạch Thất đến hỏi:
"Thái phó hôm nay có ở không?"
Vệ binh cung kính thưa rằng có.
Ly Châu lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Bước xuống kiệu, nàng quay lại nói với Huyền Anh:
"Trước khi đến Thanh Hà, ta cần hướng thái phó thỉnh một vật. Các ngươi hãy đợi ở đây, ta đi một lát là về."
Nữ quan trẻ do dự một chút, thận trọng hỏi:
"Công chúa muốn thỉnh vật... là vì người mà điện hạ vừa nhắc tới?"
"Ừ!"
Dưới ánh mặt trời, Ly Châu ngước nhìn tấm biển tại Lan Đài, đôi mắt sáng long lanh.
Lúc này quyền chú giải kinh thư đều nằm trong tay các đại nho, muốn thông qua kì thi sát hạch để nhập triều làm quan, nhất định phải bái sư cầu học từ những thế gia vọng tộc kinh học chuyên nghiên cứu một lĩnh vực nào đó từ nhiều đời.
Dĩ nhiên, dù kiếp trước Bùi Dận Chi không bái sư dưới trướng đại nho nào, chàng vẫn đạt đến địa vị tột đỉnh.
Nàng không biết chàng đã làm được như thế nào.
Nhưng nàng nhớ rõ, kiếp trước từng có kẻ thù chính trị công kích học thức của chàng, chê bai chàng tài sơ học thiển, không bằng trẻ con, đức không xứng vị.
Trong thư phòng của phủ công chúa, mỗi khi Ly Châu luyện chữ vẽ tranh, Bùi Dận Chi cũng không chỉ một lần tán dương nàng:
"Chữ như nàng, hóa ra bút pháp của công chúa cũng đẹp vô song thiên hạ."
"Công chúa thật sự nguyện ý cầm tay chỉ dạy ta?"
" Vậy thì tốt quá, có danh sư như công chúa, thần chi bút lực, tất sẽ nhập mộc tam phân, lực thấu chỉ bối."
Mặc dù dường như cuối cùng, thứ "nhập mộc tam phân" không phải là bút lực của chàng, chỗ "lực thấu" cũng không phải là mặt giấy...
Nhưng Ly Châu vẫn không ngừng nghĩ, chàng thông minh như thế, nếu không xuất thân hàn môn, nếu như có thể có một phong thư tiến cử, nhất định chàng sẽ đầy bụng kinh luân.
Không thua kém bất kỳ ai, lại càng không phải chịu bao phỉ báng vu khống.
Nghĩ đến đây, bước chân nàng càng thêm nhanh, hào khí dâng trào.


Comments