top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Chương 35: Màn phong hoa tuyết nguyệt thấp thoáng trên bàn học

Updated: Jun 18, 2024

Phần 2: Thế giới thực

Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh

Edited by Nát Viết Nhảm


 

Tôi mất khống chế gào thét với Mạc Khi, nhưng thứ tôi đạt được lại là một mặt không hiểu của Mạc Khi.

Tuy nhiên, lúc ấy toàn bộ trong đầu tôi chỉ có người nam sinh mắt cười kia, tay của anh ta hình như còn đặt trên đùi của tôi, từ sâu trong nội tâm tôi tự sinh ra một loại cảm giác buồn nôn cùng chán ghét khiến tôi mất khống chế, tôi gắt gao níu lấy ống tay áo Mạc Khi, không quan tâm chỉ biết gào khóc, nhưng tôi đã thấy trong ánh mắt của Mạc Khi dần dần trở nên nguội lạnh.

Khi đó tôi rất sợ hãi, tôi sợ sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ bào mòn tất cả những kiên nhẫn của anh.

Thế nhưng, tôi chính là nhịn không được, nhịn không được... Có lẽ, tôi vẫn luôn là một bệnh nhân tâm thần.

Lúc ấy tôi cái gì cũng đều không hiểu, tôi căn bản không biết, thời khắc này Mạc Khi cảm thấy tôi không thể nói lý, lúc đầu anh nghiêm túc cố gắng cùng vị giáo sư già nói chuyện, hi vọng có thể đạt được mức lương cao hơn, anh hi vọng sau này cuộc sống tại Thượng Hải có thể suôn sẻ hơn, anh hi vọng có thể chăm sóc cho tôi thật tốt, cùng tôi trải qua một cuộc sống yên bình. Anh vẫn luôn là con người ổn trọng và nhu hòa như thế, thế nhưng là vì cái gì mà anh lại gặp phải tôi, tại sao lại là tôi?

Trong lòng của anh, có lẽ cũng đang tự vấn điều này có phải không? Thế nhưng tôi thật không còn cách nào, trong tim của tôi chỉ cần vừa nhớ tới nam sinh kia, hành động quá đáng đó, liền khiến tôi tự động muốn nôn mửa.

Mạc Khi ngượng ngùng nhìn lên vị giáo sư già trước mặt đang cau mày, xin lỗi nói, "Giáo sư, thật xin lỗi, đây là em họ của em, em dẫn em ấy tới đây chơi, em ấy còn quá nhỏ, cái gì em ấy cũng chưa hiểu ··· "

"Mạc Khi, anh dẫn em về đi, em không muốn đợi ở chỗ này nữa, anh dẫn em về đi!" Tôi điên cuồng ngắt lời anh, nắm tay anh chỉ muốn rời khỏi.

Mạc Khi đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh đột nhiên nhìn tôi giống như một người xa lạ, ánh mắt đầy bối rối và nghi hoặc với tôi, "Tề Mạt, đừng gây chuyện, em chờ anh nói xong... Giáo sư, em xin lỗi, em họ em tinh thần không ổn định, em muốn đưa em ấy ra ngoài chơi..."

"Anh cũng nói tôi có bệnh!" Tôi tức giận gầm rú, đầy thù hận với những lời cuối của Mạc Khi, "Chẳng phải anh nói tôi là người bình thường sao! Là anh dẫn tôi từ bệnh viện tâm thần..." Lời nói còn chưa dứt, Mạc Khi liền liều mạng bịt miệng của tôi.

Âm nhạc không biết lúc nào đã bị tắt, toàn bộ vũ hội bị trùng xuống khi âm nhạc không còn. Tất cả những người ăn mặc đẹp đẽ xung quanh đều bu tới, họ im lặng nhìn tôi và Mạc Khi, như thể họ đang đối xử với chúng tôi như những con quái vật.

Từ nhỏ đến lớn, thứ tôi luôn chán ghét chính là những ánh mắt như vậy. Bọn họ khiến tôi không nhịn được lại nhớ đến, nữ phóng viên giả vờ bị bệnh tâm thần rồi hỏi tôi có muốn giết ai đó không, tôi căm ghét bọn họ.

Tôi dùng sức chùi thật mạnh miệng mình, sau đó dựa gần vào Mạc Khi hung hăng cắn vào da thịt của anh!

"A!" Mạc Khi đau đớn kêu một tiếng rồi thả tôi ra, tôi lảo đảo đẩy Mạc Khi ra, vội vàng dùng ánh mắt đầy hận thù bắn phá những ánh mắt kỳ thị xung quanh, tôi xoay người đẩy vị giáo sư già đang chắn ở trước cửa, hướng về phía hành lang chạy đi.

Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng Mạc Khi đuổi theo và gọi tôi, nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ chạy hết sức có thể, đến một nơi mà tôi không thể nhìn thấy mọi người.

Tìm tới một cái chỗ ngoặt, tôi leo lên thang cuốn lên cầu thang, rồi lại loay hoay lượn một vòng như một con ruồi không đầu trong đó thêm một lúc nữa, cuối cùng tôi mở được một cánh cửa không khóa.

Vô số chỗ ngồi xếp thành hàng đầy trong phòng học, tôi một mặt ngơ ngẩn đi vào, còn quỷ thần xui khiến thế nào lại đóng sầm cánh cửa sau lưng.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một phòng học như vầy, chính xác là vì Mạc Khi cho tôi được giáo dục tại gia, và đó cũng là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy một lớp học.

Tôi tò mò nhìn vô số chỗ ngồi trước mặt, trái tim tôi đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Chậm rãi đi đến chỗ ngồi ở giữa, tôi lấy tay lau nước mắt trên mặt. Ngồi sát mép ghế, tôi nhìn chằm chằm vào tấm màn chiếu lớn màu trắng trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận. Tôi biết rằng thứ tài năng bẩm sinh đó đã một lần nữa đánh thức một khoảng thời gian còn thiếu trong tôi.

Ngay lúc đó, có một tiếng đọc to đột ngột vang lên bên tai tôi, vào một ngày hè, tiếng ve sầu vang lên rả rích ngoài cửa sổ, bầu không khí cực kỳ hài hòa. Nheo mắt lại, dường như tôi nhìn thấy Mạc Khi, anh ấy đã từng đọc sách ở đây chưa? Anh nghiêm túc học tập, trong lúc đang loay hoay viết lách, đột nhiên bị một bàn tay ngọc ngà đặt lên lưng. Cô gái mỉm cười với Mạc Khi, sau đó nghiêng người trao cho đối phương một nụ hôn ngọt ngào.

Cô gái đó là ai?

Tôi cúi đầu xuống, vuốt ve vào mặt bàn nhẵn nhụi trước mặt, như thể tôi đột nhiên chạm vào tay của Mạc Khi trong ý thức mơ hồ của mình. Lúc đó tôi không biết đó là một loại thiên phú thần kì mà không ai có thể giải thích được, tôi chỉ đắc chí thao túng nó, cái cảm giác kỳ diệu tuyệt đẹp khi có thể nắm bắt cả tương lai lẫn quá khứ là bằng chứng duy nhất về danh tính của tôi mà 087 đã để lại cho tôi.     

Nhưng vào đúng lúc này, tay tôi đã bị kéo trở lại thực tại bởi một âm thanh nhỏ bên ngoài cửa. Tôi cảnh giác nhìn ra cửa, nghĩ rằng đó là Mạc Khi đang tìm tôi, vì vậy tôi nhanh chóng chui xuống gầm bàn và giấu mình.

Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy tôi, đặc biệt là ngay bây giờ.

Nhưng khi nhìn thấy hai bóng người đẩy cửa vào, tôi tiếc nuối phát hiện đó không phải là Mạc Khi.

Chàng trai kia mặc một bộ tuxedo đen ưu nhã, tướng mạo đoan chính hợp quy tắc. Cô gái kia mặc một chiếc váy dài màu hồng không vừa vặn, với mái tóc đen dài đến thắt lưng, giữa lông mày ẩn hiện vẻ ngượng ngùng tinh tế.

Tôi thở dài tiếc nuối, vừa định đứng dậy thì thấy chàng trai chợt nắm tay cô gái, "Nhược Lâm, em thật sự muốn ở bên anh sao? Em có biết rằng anh đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi không!”

Cô gái tên Nhược Lâm ngầm gật đầu, đột nhiên thoát khỏi tay đối phương, ngượng ngùng bĩu môi, "Anh đợi lâu như vậy à! Tại sao anh dám tỏ tình với em vào ngày tốt nghiệp? Nếu anh nói sớm hơn, em sẽ không bị mọi người chọc là một con mọt sách bốn mắt lâu như vậy!”

Chàng trai "Hả" một tiếng, "Anh cũng muốn chứ! Nhưng Nhược Lâm, em có biết không? Em là cô gái đầu tiên anh yêu, và em cũng sẽ là người cuối cùng! Lúc trước, thành tích học tập của em tốt như vậy, anh không dám quấy rầy em, anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của em, anh sợ em sẽ giận anh!”

Nhược Lâm gật đầu tỏ vẻ thông cảm, xoay người lại, đột nhiên ngồi xuống bàn ở hàng ghế đầu tiên. Đưa lưng về phía tôi, tôi thấy Nhược Lâm che lại bóng dáng của chàng trai, giọng điệu vừa hưng phấn vừa nhiệt tình, "Vậy thì bây giờ anh dám chưa? Em cũng đã tốt nghiệp, em không sợ bất cứ điều gì nữa, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn hòa làm một với anh, ngay bây giờ!”

Sau đó bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, tôi tò mò nghiêng nửa người ra, nhìn thấy mặt chàng trai kia đỏ như quả anh đào, "Em... Em có chắc không? Ở ngay đây sao? ”

Nhược Lâm uyển chuyển lia đôi mắt, kéo chàng trai ôm vào ngực, "Anh có phải đàn ông không thế! Em chủ động như vậy, anh còn do dự!” Nhược Lâm nói, dây đai trên vai cô từ từ rơi ra. Chàng trai mỉm cười ngại ngùng, dừng lại và bắt đầu cởi quần áo.

······

Mặt tôi vô thức hơi nóng, được xem trực tiếp ngay tại hiện trường bộ phim « Mildred Pierce », tôi không biết nên đứng dậy rời đi hay tiếp tục xem, nhưng sự thật là sâu thẳm trong nội tâm tôi lúc đó, tôi thực sự muốn xem hết cái tuồng vui này.

Nhiều năm sau, vì cái chàng trai cùng cô gái tên Nhược Lâm này, mỗi khi nhớ về trường cũ và nơi làm việc của Mạc Khi, tôi liền nhớ đến trường đại học này, ngoại trừ dây thường xuân xanh biếc trên những tòa nhà cổ kính, còn chính là cái màn phong hoa tuyết nguyệt thấp thoáng đằng sau bàn học này

Tôi chăm chú kéo căng lấy tâm tình của mình, dùng một loại cực kỳ lúng túng xem hết cả màn hí kịch này. Màn kịch này so với « Mildred Pierce » còn chân thực kịch liệt hơn nhiều. Mà khi tôi nhìn thấy giọt lạc hồng (1) điểm trên mặt đất, trong tâm trí tôi đột nhiên như hiểu được thứ gì đó.

(1) Lạc hồng là dấu chỉ của phụ nữ lần đầu quan hệ, còn tường tận là cái gì thì khi nào mấy bà quan hệ lần đầu tự thấy cái gì đỏ thì tự hiểu nhe 😊

Điều này thực sự không dễ hiểu đối với một cô gái mới bắt đầu yêu, nhưng tôi đã có thể hiểu được nó nhờ thiên phú của mình. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy lạc hồng, tôi lại nhìn thấy người phụ nữ kia. Người phụ nữ kiều diễm trong chiếc váy bệnh viện với mái tóc xù như những nụ hoa bách hợp nở rộ. Cô ấy bước vào tầm nhìn hư ảo của tôi một lần nữa, sau đó vươn tay ra ôm lấy vai của một người đàn ông đang quay lưng lại với tôi, người phụ nữ đó run rẩy hồi lâu, rồi sau đó hai người bắt đầu một màn giao cấu triền miên.

Về sau tôi biết rõ, cái người phụ nữ thường xuất hiện trong mộng cảnh của tôi chính là 087. Mà người đàn ông kia....

Tầm mắt của tôi khôi phục lại rõ ràng, khi tôi trở lại thế giới thực, toàn bộ cơ thể tôi run rẩy, không cẩn thận liền phát ra tiếng vang.

Mà giờ khắc này, Nhược Lâm và chàng trai kia vốn đã kiệt sức đang nằm trên bàn nghỉ ngơi, khi nghe thấy tiếng động thì quá sức kinh hoảng, nên cả người trần truồng đứng dậy.

Tôi thở dài nhẹ nhàng, từ dưới gầm bàn đi ra rất bình tĩnh, tôi lạnh lùng liếc nhìn hai người đang hoảng loạn che kín bộ phận riêng tư của mình bằng khuôn mặt ngại ngùng, rồi dửng dưng bước ra khỏi phòng học.

Đi bộ một đoạn ngắn đến phía trước hành lang, tôi thấy Mạc Khi.

Anh đứng mù quáng ở góc cầu thang, xem ra anh đã tìm kiếm tôi thật lâu.

Anh ấy không có bất kỳ biểu cảm nào khi nhìn thấy tôi, chỉ có một sự mệt mỏi vô hình hiện ra trong mắt anh. Tôi đi đến chỗ anh và nghe thấy anh quay người từ tốn nói, "Về nhà đi."

Tôi không biết rằng tôi xém chút nữa là làm hỏng công việc của anh, tôi không biết rằng tôi đã cho cả trường biết rằng anh có một người em họ có tâm thần không ổn định, tôi không biết rằng tôi đã trở thành trở ngại cho cuộc sống tương lai của anh. Hết thảy hết thảy, tôi đều không biết, tôi chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh đang tức giận.

Tôi đi phía sau anh, lẳng lặng nhìn bóng dáng tiêu điều đơn bạc của anh mờ dần trong màn đêm. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã không còn sức sống như khi hai chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, anh không còn là chàng trai trẻ thanh tịnh nữa, anh ấy bắt đầu lột xác thành một người đàn ông vì tôi, vì cuộc sống, vì tương lai của chúng tôi.

Khi tôi đến cửa, anh chặn một chiếc taxi, đầu tiên là bảo tôi ngồi vào, nhưng ngay khi anh chuẩn bị đóng cửa, Daniel không biết khi nào lại chạy đến.

Đoạt trước một bước tiến vào xe, Daniel ngồi bên cạnh tôi, nhìn Mạc Khi với vẻ mặt nghiêm túc, "Mình sẽ về nhà với hai người, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Mạc Khi ngơ ngác, hiển nhiên anh cũng có chút bất mãn với Daniel. Nhưng anh không nói gì, anh chỉ đóng cửa một cái ‘bành’, ngồi xuống bên ghế tài xế.

Related Posts

See All

コメント


bottom of page