Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Không hiểu làm sao mà chủ đề về « Mildred Pierce » lại kết thúc sau câu nói kia của tôi, và mọi thứ trở về như bình thường. Mạc Khi trở thành tiến sĩ xã hội học như anh ấy mong muốn, với sự giúp đỡ của Daniel, anh ấy ở lại trường đi dạy, mỗi tuần cũng không dạy nhiều lớp, nhưng lương lại rất cao.
Anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho tôi, để chuẩn bị cho bữa tiệc tốt nghiệp, anh bắt đầu từ những việc lặt vặt như đưa tôi đi mua quần áo vào lịch trình của mình.
Trong cửa hàng Hằng Long có những chữ tiếng Anh to đùng, Mạc Khi nghiêm túc chậm rãi chọn váy dạ hội cho tôi. Anh ấy trông như đang cố gắng giải một bài toán khó nhất trong lịch sử.
Ánh mắt tôi vội vàng liếc nhìn chiếc váy dạ hội trên tay Mạc Khi, rồi nhìn những chị nhân viên đứng bên cạnh, họ đang mặc bộ quần áo công sở gọn gàng, búi tóc thanh lịch, trong mắt dường như được lấp đầy bằng từng nụ đào hồng phấn, đang châu đầu vào nhau thì thầm, tôi nghe rõ họ nói, "Bạn trai cực phẩm đây rồi!"
Tôi quay đầu lại, trông thấy người được khen là ‘Bạn trai cực phẩm’ kia cầm một chiếc váy màu xanh nước biển ánh châu quang đang bước tới, ngại ngùng hỏi tôi, "Cái này thế nào? Em thích không?"
Tôi lúc đầu muốn nói không quan trọng, nhưng trông thấy Mạc Khi một mặt chờ mong, những lời muốn nói kia lại nghẹn trong cuống họng, thế là tôi cúi đầu xuống, nhận lấy chiếc váy trong tay Mạc Khi gật đầu, "Được."
Mạc Khi thoải mái nở một nụ cười ôn nhu, "Vậy là tốt rồi."
Sau khi mua chiếc váy kia, Mạc Khi dẫn tôi đi dạo phố chốc lát, mua chút vật dụng hàng ngày cùng đồ ăn vặt, sau đó lại dẫn tôi đi đến 'Đông Phương Minh Châu', nơi mà anh đã từng hứa sẽ dẫn tôi đến.
Thời tiết hôm đó hơi mát mẻ, Thượng Hải hiếm lắm mới có hôm trời đẹp thế này, sắp đến mùa thu, không khí tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái.
Tôi cùng Mạc Khi đi thang máy đến tham quan lầu cao nhất của Đông Phương Minh Châu, đi vào có thể trông thấy cả biển thủy tinh trên sàn nhà trong truyền thuyết. Một cái chớp nhoáng, tôi lại cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm.
Đợi đến khi tôi lấy lại tinh thần, trông thấy Mạc Khi khẩn trương ôm tôi, "Em không sao chứ? Muốn uống miếng nước không?"
Tôi lắc đầu, ôm lấy gương mặt vô tội của mình, "Em không biết chuyện gì xảy ra. Vừa rồi mới cảm giác ... "
"Là như vầy, nơi này quá cao, xưa nay em chưa từng đến chỗ nào cao như vậy, cảm giác này là bình thường." Mạc Khi nói xong, kéo tay của tôi đi tới sàn nhà thủy tinh.
Do đang là mùa du lịch ế ẩm, sàn thủy tinh của Minh Châu trong sáng như tuyết. Mà bởi vì tôi chưa từng đi trên mặt sàn có chất liệu như vậy bao giờ, thời điểm tôi bước lên trong lòng bỗng nhiên xiết chặt, trong lúc nhất thời, còn cho là mình sắp rơi xuống phía dưới. Tôi không tự chủ được ngồi xổm xuống, sau khi đã làm quen với mặt sàn này thì trái tim tôi cũng khôi phục lại tần suất ban đầu.
Tôi lấy tay sờ lên sàn nhà trong suốt kia, sau khi cảm nhận được sự tiếp xúc, tôi nhẹ nhàng gõ gõ vài cái vào nó. Mạc Khi trực tiếp ngồi trên sàn nhà bên cạnh tôi, đôi mắt chăm chú dõi theo động tác của tôi.
Qua hồi lâu, Mạc Khi hỏi tôi, "Có sợ không?"
Tôi lắc đầu "Không."
Mạc Khi tựa bên tôi, chỉ vào một mảng màu xanh nho nhỏ phía dưới sàn pha lê, "Nơi này là khu Tĩnh An, chúng ta ở đây. Nơi này là khu Áp Bắc, trước kia anh ở chỗ đó. Anh sống ở đó cho đến khi được chú Uông mang về nhà."
Tôi tò mò nhìn về phía Mạc Khi đang cúi đầu, si ngốc hỏi một câu, "Cái chỗ đó có tốt không?"
Mạc Khi ngửa đầu nhìn về phía trước, chiếc cổ dài hất lên, nhìn giống như một vị vương tử cao quý, "Cái chỗ đó... Thật ra cũng không khác bệnh viện tâm thần lắm."
Tôi nhếch môi nở một nụ cười xán lạn, "Vậy thì chỗ đó tốt."
Mạc Khi lắc đầu bất đắc dĩ, bàn tay không an phận vuốt ve sàn nhà, giống như một thiếu niên lần đầu biết yêu, "Đúng vậy, là một nơi tốt."
Kỳ thật về sau ngẫm nghĩ lại, lúc trước tôi cũng đã rất yêu Mạc Khi. Bằng không, luôn không sợ trời không sợ đất như tôi, vì sao lại vì bác sĩ Hàn mà chọn rời khỏi bệnh viện tâm thần thân yêu của mình, lại vì cái gì mà nguyện ý nghe Mạc Khi, đi làm một người bình thường?
Ngày thứ hai, sau khi được Mạc Khi nhắc nhở, tôi ngoan ngoãn mặc chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển, vì tóc tôi đã được chăm sóc, những lọn tóc xoăn tự nhiên của tôi tuy bây giờ vẫn tùy tiện bồng bềnh trên đầu nhưng đã không còn vẻ xơ xác như khi tôi ở trong bệnh viện tâm thần. Những làn sóng đen lan dài đến tận vai tôi, trông giống như từng đóa bách hợp đang nở rộ.
Mạc Khi mặc một bộ âu phục màu đen, giống như bộ vest khi mới ra khỏi bệnh viện tâm thần. Anh nắm chặt tay tôi suốt chặng đường, khiến cho tôi biết rõ rằng anh vẫn là một chàng trai dịu dàng ấm áp, luôn nguyện ý đau tim đau phổi vì tôi.
Lần đầu tiên tới trường học của Mạc Khi, tôi chỉ có thể nói rằng thoạt nhìn, tôi thực sự ngạc nhiên bởi số lượng lớn sinh viên trong khuôn viên trường này. Xe buýt trường học trật tự lượn vòng trước mặt tôi, đôi khi ba hoặc năm người đàn ông và phụ nữ cao lớn đi ngang qua tôi và Mạc Khi, có những chàng trai đeo kính trông hào hoa phong nhã, cũng có những cô gái mặc trang phục xinh đẹp đang vội vã đi đến vũ hội. Hàng cây xanh ngát phân chia hai đầu đại lộ, như thể đang dẫn đến hai thế giới còn rộng lớn hơn.
Mạc Khi đưa tôi đi quanh khuôn viên trường mà anh ấy quen thuộc, còn hào hứng giới thiệu cho tôi về lịch sử và văn hóa của công trình kiến trúc khác nhau. Tôi lắng nghe, có lúc vô tình có lúc hữu ý, sau một hồi lâu, điều duy nhất tôi có thể nhớ là những dây thường xuân bò khắp các góc nhà.
Cuối cùng khi tôi đến hội trường nơi vũ hội được tổ chức, Mạc Khi một tay giữ chặt tay tôi còn tay kia thì không ngừng chào hỏi các sinh viên đi ngang qua. Tôi nghe thấy tiếng có nam sinh huýt sáo, còn những cô gái thì biểu lộ ý vị thâm trường khi thấy tôi đứng chung với Mạc Khi.
Lúc đó tôi cũng không hiểu sự đời, vì vậy tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng con trai thân thiện hơn nhiều so với con gái.
Mạc Khi đặt tôi vào chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn tròn đầy ly sâm banh. Anh giơ tay lên cẩn thận gạt lọn tóc trên trán tôi, đến gần tôi và hỏi, "Em lần đầu tiên đến đây, nếu em cảm thấy không vui, hãy cho anh biết, nếu em không muốn ở lại đây, anh sẽ đưa em đi ngay lập tức, được không?"
Tôi hiểu chuyện lắc đầu, mỉm cười và nói với Mạc Khi, "Daniel nói ở đây chơi rất vui, em sẽ ở lại đây."
Mạc Khi nhíu mày "Daniel? Cậu ấy lại nói cùng em về mấy thứ không liên quan đến chương trình học."
Tôi không để ý tới biểu cảm của Mạc Khi, quay người vút qua, liền trông thấy Daniel đang bước nhanh qua những cô gái.
Tôi vui vẻ nâng tay lên, trông thấy trang phục không giống như một tây trang quy củ của Mạc Khi, Daniel vẫn như thường ngày, mặc áo sơmi màu đen cùng quần dài.
Daniel đi tới, vỗ vỗ bả vai Mạc Khi chào hỏi, "Hi! Cậu đã đến à? Còn mang theo Tề Mạt?"
Mạc Khi nghiêng đầu tỏ vẻ không vui, suy nghĩ rồi mở miệng, "You got fired!"
Daniel hoài nghi lặng lẽ mở mắt, "Why?"
"You are not a good teacher!" Mạc Khi hung hăng nói, bàn tay không tự giác nắm tay tôi.
Tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, vì bản thân còn đang đắm chìm trong chiếc ly đế cao xinh đẹp đến nỗi tôi không buồn đoán xem họ đang nói gì.
Daniel dừng một chút, nhận mệnh gật đầu "Okay! Nhưng Mạc Khi, mình có chuyện phải nói với cậu."
"Chuyện gì?" Mạc Khi nói, đôi mắt tựa hồ là đang quan sát bốn phía.
"Mình phải chuẩn bị kết hôn, đối tượng là con của bạn mẹ mình, mình nghe nói đó là con gái của một hầu tước ở Anh."
"Hả?" Mạc Khi một mặt kinh ngạc, ánh mắt không còn quan sát bốn phía nữa, "Hôn nhân chính trị?"
Daniel gật gật đầu, "Cho nên trước năm nay mình phải về nước, trước tiên là kết hôn, sau đó chuẩn bị định cư ở châu Âu, tóm lại, con gái Hầu tước nhất định sẽ không ở lại Trung Quốc với mình."
Mạc Khi hạ đôi mắt, cảm xúc rõ ràng chìm xuống dưới, "Ừm, vậy cũng tốt."
Tôi ngồi yên lặng giữa hai người, vẫn ngây thơ si ngốc không ý thức được biệt ly đau đớn thế nào.
Chung quanh ca múa nhộn nhịp, ba người chúng tôi không hẹn mà cùng im lặng. Không biết im lặng sau bao lâu, nhưng Mạc Khi lại bị tiếng kêu xa xa đánh thức, "Mạc Khi!"
Người ấy là một ông lão trông khoảng tám mươi tuổi, với đôi mắt toát lên vẻ học thức cùng một chiếc áo choàng không hợp thời. Mạc Khi ngẩng đầu nhìn lên, thấy ông lão vội vàng nói với Daniel, "Cậu và Tề Mạt ở đây một lát, mình sẽ nói chuyện với giáo sư về việc nhậm chức trong trường."
Mạc Khi nói xong rời đi, Daniel nhìn tôi, vẫn nở nụ cười nham hiểm, "Tề Mạt, có thích nơi này không?"
Tôi chớp chớp mắt, nhìn các loại rượu và trái cây trên bàn tròn trước mặt, "Vẫn còn ổn."
Daniel nghiêng người về phía tôi, cầm ly rượu lên và nói, "Nếu em lớn hơn xíu nữa thì ở đây sẽ vui hơn, mà em còn không biết nhảy, nếu em nói một tiếng, anh có thể khiêu vũ với em. Em nhìn những cô gái đó đi, bọn họ đều đang hấp tấp muốn tranh giành để nhảy với anh, còn Mạc Khi, nếu cậu ấy không đưa em đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh cậu ấy."
Tôi khinh thường bĩu môi, ngửa đầu nói với Daniel, "Vậy anh đi nhảy đi! Có gì vui đâu, cùng lắm chỉ là uốn qua uốn lại, vẹo tới vẹo lui... "
Daniel cười cười, gương mặt hướng về phía trước vút qua, nhưng dường như đột nhiên nhìn thấy cái gì đó nên gương mặt chợt biến sắc. Anh ấy mở miệng chậm chạp và nói với tôi, "Em ở đây đừng đi lung tung." Sau đó, anh đứng dậy và bỏ đi.
Tôi không biết Daniel đã nhìn thấy gì, vì vậy tôi chỉ có thể một mình ngoan ngoãn ngốc tại chỗ. Thật ra, lúc này, tôi rất muốn hét lên một chút, bởi vì không biết làm sao bầu không khí của buổi vũ hội này quá loãng khiến tôi cảm thấy toàn thân không hề dễ chịu. Nhưng tôi nghĩ, nếu tôi hét lên, liệu Mạc Khi có tức giận hay không?
Tôi không biết bắt đầu từ lúc nào mà hễ làm chuyện gì, tôi đều sẽ nghĩ đến Mạc Khi.
Qua không lâu, ngay khi tôi sắp cắm mặt xuống bàn ngủ thiếp đi, tôi tình cờ nhìn thấy một đôi mắt cười. Đôi mắt cười đến gần tôi, lịch sự và nhiệt tình với tôi hỏi, "Em có muốn nhảy không?"
Tôi lắc đầu "Không."
Chàng trai đi tới lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt cười kia liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang nhìn chằm chằm chúng tôi cách đó không xa, rồi lại hỏi tôi, "Em đi cùng Mạc Khi, vậy em là bạn gái của Mạc Khi à?"
"Không phải." Tôi khẩn trương lại thẳng thắn nhìn qua nam sinh, chẳng hiểu mục đích tiếp cận của anh ta là gì.
"Ồ? Vậy hai người là quan hệ như thế nào? Chưa từng nghe nói Mạc Khi có một em gái đáng yêu như vậy nha!" Chàng trai kia nói, một bàn tay hướng xuống tìm kiếm, vậy mà trực tiếp đặt trên đùi của tôi.
Tôi rùng mình vì chán ghét, lập tức đứng dậy tôi mở bàn tay không trung thực của nam sinh kia rồi bỏ chạy. Lướt ngang qua một vài cô gái xinh đẹp người phủ đầy nước hoa, họ thể hiện sự khinh miệt đối với sự lỗ mãng của tôi.
Tôi hoảng hốt che mặt, tìm kiếm bóng dáng Mạc Khi, ánh đèn sáng đến lóa mắt, tôi chớp chớp đôi mắt đang đẫm lệ, nhưng may mắn là tôi đã kịp thời nhìn thấy Mạc Khi.
Tôi bước lên phía trước, phớt lờ vị giáo sư già trước mặt, nắm lấy tay Mạc Khi và mất khống chế gào thét, "424, trong ánh mắt bọn họ có độc! Trong ánh mắt bọn họ có độc!"
Comments