top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Chương 33: Huyễn thế phù sinh, phù sinh huyễn thế

Updated: May 30, 2024

Phần 2: Thế giới thực

Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh

Edited by Nát Viết Nhảm

 

Có lẽ vì Mạc Khi đang đắm chìm trong cốt truyện của bộ phim, cũng có thể anh ấy không muốn làm phiền tôi, mà cũng có thể trong đầu anh ấy đang có quá nhiều các loại suy nghĩ, nhưng tóm lại, Mạc Khi trông thật sự nghiêm túc và yên tĩnh khi xem phim.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh đang truyền ra từ TV thì không còn tiếng nào khác, tôi trượt như một con cá từ bả vai Mạc Khi đến trên đùi anh, và sau một hồi dày vò chống đỡ hai mí mắt, cuối cùng tôi không thể không ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, tôi đã được Mạc Khi bế trở lại giường trong phòng ngủ. Dưới ánh đèn vàng đến choáng váng, Mạc Khi vẫn đang đọc sách ở bàn làm việc. Tôi dụi dụi mắt, yếu ớt duỗi cái lưng mệt mỏi, tùy hứng gọi "424".

Mạc Khi ngẩng đầu, thấy tôi đã tỉnh, anh đặt cây bút xuống và bước đến trước mặt tôi. Anh vươn tay về phía tôi và dịu dàng nói, "Ngủ một chút nữa cũng không sao, còn mấy tiếng nữa là đến bình minh."

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy, tôi toàn thân uể oải mệt mỏi, một tay nắm chặt bàn tay vươn ra của Mạc Khi, vùi đầu vào gối không vui, "Em muốn ngắm mặt trời mọc."

Kể từ khi rời bệnh viện tâm thần, đã một khoảng thời gian dài tôi chưa ngắm cảnh mặt trời mọc. Nhớ lại thời điểm đó, mỗi ngày tôi đều ngồi ngắm cảnh bình minh trước ô cửa sổ, thực sự rất đẹp.

Bàn tay của Mạc Khi lướt xuống mái tóc xoăn lộn xộn của tôi, thanh âm tựa ở bên tai của tôi vang lên, "Được rồi, anh sẽ ra ban công cùng em, nhưng chờ anh đọc sách xong đã."

Sau khi Mạc Khi nói xong, anh đứng dậy trở lại bàn làm việc, tôi nằm trên giường, lẳng lặng nhìn Mạc Khi hồi lâu, lăn qua lộn lại dưới chăn bông như một đứa bé.

Sau nửa tiếng, khi Mạc Khi đọc sách xong, anh dẫn tôi ra ban công, sắc trời xám xịt, tôi mờ mịt nhìn thấy ánh sáng vàng mờ nhạt đang dần dần ló dạng đằng sau những ngọn núi phía xa.

Trong lúc chờ đợi, tôi và Mạc Khi nghênh đón một trận trầm mặc rất lâu. Tôi không quen với bầu không khí yên tĩnh như vậy, tôi thậm chí còn thấy chán ghét mỗi khi Mạc Khi rơi vào trạng thái suy tư trầm mặc trong giai đoạn thi cử tiến sĩ gần đây.

Lúc đó, tôi tất nhiên không thể hiểu được việc Mạc Khi thi lên tiến sĩ, mọi thứ đều là để cho tôi và anh ấy có một cuộc sống tốt hơn ở Thượng Hải, tôi chỉ cảm thấy Mạc Khi đang tuân theo quy tắc của thế giới thực, học tập rồi lại làm việc, những thứ khiến ai cũng phiền chán.

Để phá vỡ sự im lặng khó xử này, tôi nhanh chóng tìm kiếm trong não một câu hỏi mà tôi có thể nghĩ ra vào thời điểm đó, "Kết cục cuối cùng là gì?"

"Cái gì?" Mặc Khi dựa vào ban công, một tay chống đầu.

"Bộ phim đó, « Mildred Pierce », em vẫn chưa xem được kết thúc của nó."

"Ha ha, anh tưởng em đã quên mất mình đã ngủ thiếp đi.” Trong đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một vầng sáng, một cảm xúc rất hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt anh.

Tôi chớp mắt vài lần, nhưng tôi vẫn không phát hiện được Mạc Khi không trả lời câu hỏi của tôi, thuận thế lại hỏi thêm câu hỏi mà tôi không thể hiểu, "Tại sao người phụ nữ đó lại yêu con gái mình nhiều như vậy, cô ấy không nhận ra cô con gái kia đang lợi dụng cô ấy sao?"

Mạc Khi ngẩng đầu nhìn ánh ban mai ở rặng núi đằng xa, anh nheo mắt lại nhẹ nhàng nói, "Bởi vì cô ấy yêu con gái mình, nên cho dù tình yêu của cô không được đáp lại, yêu đến cực điểm, cho dù cuối cùng cô ấy bị bỏ rơi và lợi dụng, cô ấy vẫn yêu con mình."

Sau đó tôi nói, "Vậy tại sao cô ấy không yêu cô con gái nhỏ của mình, để cô con gái nhỏ không buồn."

Mạc Khi ngẩn người, nhìn qua tôi đáp, "Bởi vì tác giả viết như thế."

Tôi đờ đẫn, thở dài tiếp tục đắm chìm trong cốt truyện viển vông do tác giả viết, "Nếu cô ấy không yêu con gái lớn của mình, có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn. Nếu em là cô ấy, em sẽ không yêu con gái lớn của cô ấy, vì như thế thật không công bằng. Daniel nói rằng nếu muốn mọi người sống hòa thuận với nhau, hãy học cách sống công bằng, mà con gái lớn của cô ấy không hề đối xử công bằng với cô ấy chút nào.

Mạc Khi nở một nụ cười ấm áp, nói với giọng điệu vui vẻ, "Xem ra Daniel đã dạy em rất tốt, cái cách em nói chuyện bây giờ, càng ngày càng giống một người bình thường."

Thái độ của tôi đột nhiên đóng băng, tôi không quan tâm đến lời khen ngợi của Mạc Khi vì đã nói rằng tôi giống như một người bình thường, nhưng tôi ngược lại sinh lòng phiền chán. Tôi quay đầu, nhìn khung cảnh bình minh trước mặt, dù tôi biết rằng đã rất lâu rồi bản thân tôi không còn hành xử như một đứa tâm thần nữa. Không phải là tôi không muốn giống như một bệnh nhân tâm thần, mà là vì sâu thẳm trong nội tâm, tôi không còn quen với điều đó và cũng không biết làm thế nào để hành xử như một bệnh nhân tâm thần.

Từ lâu tôi đã sớm quên tại sao tôi la hét và khóc lóc mỗi sáng, tại sao tôi phải đi vòng quanh trong phòng mỗi ngày, tại sao tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ mỗi ngày... Có lẽ chính xác bởi vì, những điều này đều không có nguyên nhân. Vả lại từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ chú ý đến nguyên nhân.

Mạc Khi nhìn tôi, nghĩ rằng anh đã vô tình nói sai gì đó. Anh chắp tay trước mặt, nôn nóng xoa qua xoa lại, khi không biết nên nói gì, anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mặt trời đang từ từ ló ra khỏi núi.

Vì thế anh dùng lý do mặt trời mọc đẩy tôi, "Tề Mạt, nhìn mặt trời mọc kìa."

Tôi ngẩng đầu, trông thấy nơi những dãy núi giao nhau tại một điểm với mặt trời, một ánh sáng trắng tỏa ra những tia sáng vùi lấp những đám mây, nhanh chóng chuyển từ màu trắng bạc sang màu sắc của nhụy hoa, ngay sau đó, một quầng sáng đỏ rực xuyên vào ánh mắt tôi. Tôi mở miệng kinh ngạc, trông thấy một loại cảm giác chân thực đến nỗi nó có thể khỏa lắp trái tim tôi.

Tôi duỗi tay ra và cẩn thận nheo mắt lại để cảm nhận vầng sáng ấm áp của ánh mặt trời, đó thật là một cảm giác kỳ diệu, như thể tôi đã chạm vào nó vậy. Lúc còn ở trong bệnh viện tâm thần đằng sau khung cửa sổ, tại sao tôi không có cảm giác tráng lệ thế này, có phải vì ở đó không có rặng núi đó không? Hay là vì phía trước không có những tòa cao ốc để phụ trợ?

Tôi cúi đầu xuống và thấy rằng dưới luồng ánh sáng trắng kia, những tòa nhà bê tông dường như đột nhiên sống lại, chúng như bừng tỉnh, thật sinh động ở một góc của thành phố, thở hổn hển.

Đột nhiên, tâm trí của tôi trở nên thuần khiết mà không có chút pha tạp nào, « Mildred Pierce » hay là  « Les Miserables », Pablo Neruda hay Balzac, đối với tôi, đột nhiên tất cả không còn ý nghĩa gì nữa. Trong mắt của tôi vội vàng lướt qua từng khung cảnh mà tôi chưa từng thấy bao giờ, như thể tôi đã từng trải nghiệm chúng. Tôi đột nhiên nắm lấy tay Mạc Khi, lo lắng chỉ về hướng mà trực giác đã nói với tôi, và hỏi Mạc Khi, "Nơi đó là bệnh viện tâm thần, có phải không?"

Mạc Khi nhìn về phía tôi, trong giọng nói có chút bất lực, "Anh không thể phân biệt phương hướng, nên anh cũng không thể xác định được."

Trong lòng tôi dâng lên sự phấn khích mãnh liệt, lan tỏa ra cả toàn thân tôi, "Nơi đó là bệnh viện tâm thần, còn ở đây thì có biển, có một hòn đảo, có rất nhiều cá ở ven đảo, có phải không?" Tôi hào hứng nói, chỉ để ý thấy khuôn mặt của Mạc Khi đột nhiên thay đổi.

Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng, từ lúc đó, anh ấy đã biết cái tài năng thiên phú kia, dù không thể giải thích được, nhưng đã theo huyết quảng mà truyền sang cho tôi.

Mạc Kỳ dang tay ra, kích động ôm tôi vào lòng, anh nhìn về phía đảo Sùng Minh mà tôi vừa chỉ và nói, "Đúng vậy, khi nào tốt nghiệp có thời gian, anh sẽ đưa em đến đó, chúng ta sẽ đi bất cứ nơi nào em muốn, em không cần tưởng tượng về chúng nữa, anh sẽ cho em tận mắt nhìn thấy những thứ kia."

Tôi dừng lại, ngẩng đầu lên hít hà hương thơm mát lạnh tỏa ra từ cơ thể Mạc Khi, đề nghị, "Một ngày nào đó khi có thời gian, xem lại « Mildred Pierce », em thậm chí còn chưa biết nó kết thúc như thế nào."

Dừng lại một chút, Mạc Khi bật cười, "Được rồi, nhưng anh vẫn phải suy nghĩ xem có nên cắt một vài phân đoạn ra hay không, trong tập 2 khoảng hơn 40 phút là không nên cho trẻ vị thành niên xem."

Tôi ngước mắt lên, tò mò nhìn Mặc Khi, "Daniel nói, 16 tuổi không phải là trẻ vị thành niên."

Mạc Khi lạnh lùng hừ một tiếng, hiển nhiên vẫn còn ý kiến về phương pháp giảng dạy của Daniel, "Đó là ở Mỹ, ở Trung Quốc, em còn một năm rưỡi nữa mới đến tuổi trưởng thành."

Tôi xụ mặt xuống, đem đầu vùi vào lồng ngực của Mạc Khi, "Ồ."

Mạc Khi đưa tay sờ vào mặt tôi, sau đó nhẹ nhàng trượt đến vai tôi vỗ về tôi, "Nhưng dù sao em cũng đã xem rồi, không xóa cũng không thành vấn đề. Nhưng lần này, em không được ngủ ngục."

Tôi gật đầu, "Em muốn biết kết cục."

Mạc Khi ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời đang chầm chậm nhô lên, giọng điệu xen lẫn vui buồn ngổn ngang, "Chỉ cần nhìn vào tiêu đề cuốn sách là biết kết thúc rồi, “Huyễn thế phù sinh”, kiếp phù du trong thời đại biến hóa, câu chuyện về một mảnh đời đáng thương của một người phụ nữ." (1)

(1) Huyễn thế phù sinh 幻世浮生 là tên tiếng Trung của truyện Mildred Pierce. Huyễn thế phù sinh nếu dịch ra thì có nghĩa là Kiếp phù du trôi nổi trong thời đại biến hóa, đây là câu chuyện của một bà mẹ hai con - Mildred Pierce phải kiếm đủ đường mưu sinh thoát cảnh nghèo khó trong thời kì Đại Suy Thoái tại Mỹ.

"Đó là một người phụ nữ ngu ngốc." Tôi nhắm mắt lại, không biết tại sao, đột nhiên tâm trí tôi lóe lên khuôn mặt của Cổ Lệ, chị ấy đang ngửa đầu, mặc một bộ đồng phục bệnh nhân mộc mạc đứng trước mặt tôi, khoan thai đọc bài thơ "Vĩnh biệt" của Neruda.

Mạc Khi "Ừm" một tiếng, dường như đồng ý với tôi, "Đó là một người phụ nữ ngu ngốc, nhưng may mắn thay, cuối cùng cô ấy đã không còn ngu ngốc nữa."

Sau đó, thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi thi tiến sĩ Mạc Khi chỉ ở nhà, trong lúc chờ thông báo, anh thật sự cùng tôi xem « Mildred Pierce » một lần nữa. Lần này chúng tôi xem nó theo từng tập, xen mỗi ngày một tập vào buổi chiều nên chúng tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi khi xem. Mà điều khiến tôi hạnh phúc hơn nữa là vì Mạc Khi ở nhà cả ngày nên không để thím Lục đến dọn dẹp.

Vào ngày thứ năm, tôi đã xem được đến kết cục bộ phim, khi Mildred, người đã trải qua tất cả những thăng trầm của cuộc sống, nâng ly và nói “Không say không nghỉ”, tôi ném chiếc điều khiển từ xa trong tay xuống đất trong cơn thịnh nộ.

Mạc Khi một mặt kinh hoảng nhìn tôi, không biết phải hỏi gì. Vì vậy, anh chỉ có thể nhấc điều khiển từ xa lên khỏi mặt đất và giả vờ làm bữa tối như thể không có gì xảy ra.

Sau đó tôi cùng Mạc Khi thảo luận rất nhiều lần về « Mildred Pierce ».

Nó không phải là một kiệt tác, nó cũng không sâu sắc hay tối nghĩa, nhưng vẫn có những khía cạnh mà tôi không hiểu. Như tôi đã nói lúc đầu, tôi vẫn không hiểu, tại sao Mildred lại cảm tạ Chúa vì Vida không chết, tại sao cô ấy yêu Vida hơn con gái út của mình, tại sao cô ấy đã nhận ra Vida chỉ là một con rắn độc, nhưng cô ấy vẫn chọn phải giúp Vida?

Tôi không bao giờ hiểu, vì tôi không thể nói một người đã cố gắng thành công như Mildred là ngu ngốc, và sự ngu ngốc đó thực ra cũng không phải vì cô ấy yêu quá nhiều. Vì vậy, từ đầu đến cuối của bộ phim « Mildred Pierce », tôi luôn tràn đầy sự tức giận mà không thể giải thích được, tôi tin chắc rằng thứ tình yêu bất bình đẳng như vậy không bao giờ tồn tại trên thế giới này.

Buổi tối vài ngày trước, Mạc Khi đang nằm trên ghế sofa đọc báo, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tôi, "Tề Mạt, ngày mai trong trường của tụi anh có một buổi vũ hội, em sẽ là bạn nhảy của anh chứ?"

Tôi không đáp lại, điều duy nhất tôi có thể nghĩ liên quan đến vũ hội là những điệu khiêu vũ xã giao thời trung cổ trong “Kiêu hãnh và định kiến”, nên tôi cảm thấy rất ít hứng thú với nó.

Mắt tôi liếc nhìn cuốn sách « Mildred Pierce » trước mặt, một mặt ngây thơ trêu chọc nói, "Sau khi đã đọc hết cả câu chuyện, trong tâm trí chỉ còn lại những thứ trọng yếu."

"Ừ." Mạc Khi nhìn qua tôi, như thể có chút mê man, "Vậy là tốt rồi." Tôi biết, vào thời điểm đó, anh đang hy vọng điều tôi cho là trọng yếu không phải là cái phân đoạn hơn 40 phút của tập 2.

Mà sự thật thì Mạc Khi hẳn sẽ yên tâm, điều trọng yếu vẫn là câu hỏi ám ảnh tôi đến cùng.

Tại sao Mildred lại yêu Vida đến vậy?

Related Posts

See All

Comments


bottom of page