Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Màn đêm tịch mịch, tôi và Mạc Khi ngồi cạnh nhau tại bàn làm việc trong phòng, trong tay anh có một quyển « Phương pháp nghiên cứu ngành xã hội học », phía trên vẽ đầy mấy đường highlight và chú thích chi chít. Trong tay tôi là một quyển sách có tên « Mildred Pierce » của James M. Cain, câu chuyện này càng đọc càng hay, tuy nhiên bây giờ tôi chỉ mới đọc mấy chương đầu.
Vì câu tiếng Anh mà Daniel đã dạy tôi vài ngày trước, Mạc Khi hình như đã có một cuộc cãi vã nhỏ với Daniel.
Tôi nhớ lúc đó mình đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, trông thấy hai người đứng trước cửa sổ sát đất, mặt đối mặt thì thầm trò chuyện. Vì tò mò, tôi đã sử dụng tài năng thiên phú của mình để thu hẹp khoảng cách với họ, tôi dễ dàng nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ.
Mạc Khi có chút tức giận, tiếng hít thở giữa từng tiếng của anh đều nghe được rất rõ ràng, "Mình nhờ cậu dạy kỹ năng sống cho em ấy, vậy mà cậu lại dạy em ấy mấy cái thứ lung tung gì vậy?"
Daniel cười nói, "Có chuyện gì vậy? Chỉ là mình đùa với em ấy một xíu thôi mà! Vả lại, ai sống ở Thượng Hải mà không biết một vài từ tiếng Anh, nếu ở đây mà không biết thì cũng chẳng khác gì mù chữ?"
"Ồ, phải không? Vậy mình hỏi cậu này, một thân quý tộc Pháp hàng thật, thông thạo cả tiếng Pháp lẫn tiếng Anh, thế mà dám nói ‘I love you’ có nghĩa là tôi vui vẻ hả?”
Daniel đùa giỡn cười xấu xa đáp, "I love you too."
Trở về đêm nay, tôi đang ngồi cạnh Mạc Khi, bởi vì cốt truyện của « Mildred Pierce » hơi nhàm chán đối với tôi, nên tôi chỉ thích ngồi nhìn lén Mạc Khi.
Bởi vì cái gọi là 'Tiến sĩ Xã hội học' nên Mạc Khi gần đây thực sự bận rộn đủ thứ, tôi cảm thấy anh sắp nhấn chìm đầu của anh vào trong cuốn sách lớn đó. Trong tâm khảm của tôi dâng lên từng đợt chua xót cùng khẩn trương, cuối cùng tôi buông quyển truyện « Mildred Pierce » đang cầm trong tay, nhẹ nhàng dựa mình về phía anh.
Lần đầu tiên tôi chỉ ngồi im lặng bên cạnh anh mà không nói lời nào, nhưng về sau tôi lại nghịch ngợm thổi vào cổ anh, lúc đấy tôi không hề hiểu khung cảnh này có phần thân mật và mập mờ thế nào, được nước làm tới tôi chui vào vòng tay anh như một con mèo.
Mạc Khi thấy động tác của tôi, anh có chút bất đắc dĩ mỉm cười rồi đặt bút trong tay xuống, sờ sờ đầu tôi hỏi, "Thế nào?"
Tôi không nói lời nào, chỉ gục đầu vào vị trí trên trái tim anh. Xuyên qua da thịt và huyết dịch, tôi có thể cảm thấy trái tim ấm áp của anh cũng đang đập dữ dội.
Mạc Khi ôm lấy tôi, gục đầu lên đỉnh đầu tôi một cách bình thản, anh vươn tay ra không ngừng gảy mấy trang giấy trước mặt, sau đó cầm lấy quyển sách « Mildred Pierce », hỏi tôi, "Em không thích đọc sách này à, muốn đổi quyển khác không?"
Tôi nhẹ nhàng cọ đầu vào ngực anh và nói, "Không sao đâu" bằng giọng ủ rũ.
Bộ ngực anh phập phồng trở lại, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng đáp, "Vậy thì em tiếp tục đọc nhé, nếu em mệt thì nghỉ ngơi một chút, anh còn phải tiếp tục đọc tài liệu, mấy ngày nữa anh sẽ thi tiến sĩ, nên anh phải đọc hết mấy quyển sách này."
Tôi không đáp, vẫn chỉ dùng hai cánh tay ôm chặt lấy anh.
Anh đưa đầu về phía tôi, cẩn thận nhìn cái môi đang bĩu ra của tôi, rồi ôn tồn nói, "Anh sắp tốt nghiệp rồi, đến khi tốt nghiệp xong, anh sẽ làm giáo sư ở trường, tiết học cũng không nhiều, thế nên anh sẽ có nhiều thời gian ở nhà với em hơn, nhưng em phải để anh lấy bằng tiến sĩ trước có được không?"
Tôi vẫn im lặng bĩu môi, Mạc Khi thấy tôi như vậy, rốt cuộc cũng dứt khoát đặt ghi chép trong tay xuống, thản nhiên giương mắt nhìn quyển sách « Mildred Pierce », nói với tôi, "Nếu đọc sách chán rồi, anh với em xem phim không?" Cuốn sách này đã được dựng thành một bộ phim dài 300 phút, chúng ta cùng nhau xem phim nhé?"
Tôi ngước mắt lên quan sát Mạc Khi, suy nghĩ nửa ngày, khờ dại hỏi, "Xem phim là gì?"
Mạc Khi bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới chậm rãi nhận ra, tôi từ nhỏ sống trong bệnh viện tâm thần, căn bản chưa xem TV bao giờ. Hèn gì mỗi lần trở về vào buổi tối, anh chỉ thấy tôi ngồi nhìn màn hình TV giống như đang soi gương.
Anh đưa tôi xuống lầu, trình bày các bước đơn giản để bật TV, sau đó nói với tôi, "Sau này, nếu em chán đọc sách ở nhà một mình thì hãy bật TV lên xem, nếu em quên cách bật nó lên, hãy nói với thím Lục giúp em mở nó lên, được không?"
Ngay khi anh nhắc đến thím Lục, lông mày tôi vô thức nhíu chặt lại. Nhớ đến bà già vui buồn thất thường kia, trong lòng tôi tràn ngập sự chán ghét không thể giải thích được.
Sau khi quen thuộc hơn với thím Lục, trong mắt tôi, bà già này không giống với y tá Ngưu chút nào.
Phòng hờ trước khi có chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra sau này, tôi muốn nói với Mạc Khi nhiều lần rằng tôi rất chán ghét thím Lục. Nhưng vì một vài lý do, mỗi khi lời chuẩn bị ra khỏi miệng thì lập tức sẽ có chuyện gì đó ập đến ngăn cản. Ví dụ như điện thoại của Daniel, nhạc mở đầu của bộ phim, hay vì Mạc Khi cần phải nghiêm túc đọc sách chuẩn bị luận văn... Vô số thứ đan xen trong đó, vì vậy cuối cùng tôi đã đặt những hành vi đáng ngờ của thím Lục sang một bên, rồi cũng quên béng luôn.
Sau đó, tôi và Mạc Kỳ nằm lên ghế sô pha, từ cái màn hình hình chữ nhật đó, một loạt những hình ảnh sống động không khác gì thực tế hiện ra trước mắt tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy mình giống như một trong những người đầu tiên xem phim, đôi mắt tôi rạng rỡ lướt theo từng khung hình, cũng may mắn là trên màn hình không có chuyến tàu lửa nào chạy tới, nếu không tôi chắc chắn sẽ bị dọa chết mất.
Nhân vật chính của bộ phim là Mildred, được một người phụ nữ tên là Kate Winslet thủ vai. Theo lời Mạc Khi, cô ấy đã từng đóng trong một bộ phim tình cảm kinh điển của thời đại. Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tên Mildred trong bộ phim và hỏi Mạc Khi, "Cô ấy trông thật giống Daniel."
Mạc Khi cười, ánh mắt của anh lưu chuyển trên người của tôi, lại lần nữa quay về màn hình trước mặt, "Bởi vì bọn họ đều là người châu Âu."
Tôi gật đầu, bắt đầu đắm chìm vào cái thứ mới lạ gọi là phim này. Tôi không biết phải nói gì, từ khi tôi đến thế giới thực, tất cả những điều tôi thường thấy trong sách dường như đột nhiên trở thành hiện thực. Những bộ phim được nhắc trong sách, TV, đường phố trong sách, đám đông, phong cảnh trong sách... Đôi khi, khi tôi nhắm mắt lại, tôi có thể nhìn thấy khung cảnh đường phố tráng lệ dưới ánh đèn neon.
Mà dưới những khung cảnh hoa lệ này, cũng không biết giải thích thế nào, bệnh viện tâm thần, nơi mà tôi đã luôn nhớ thương, nó là thôn Hạnh Hoa của tôi, là chốn đào nguyên của tôi, nhưng nó cũng bắt đầu biến mất trong ký ức của tôi.
Khi đó, tôi thật sự sợ hãi, tôi sợ sẽ quên đi ngôn ngữ của mình và trở thành một người trong thế giới thực.
Tôi nhắm mắt lại, chấm dứt những suy nghĩ bài xích của mình, rồi quay trở lại bộ phim trước mặt. Thực ra sau lần này, tôi đã tự đọc cuốn sách và xem bộ phim « Mildred Pierce » vài lần, tôi chắc chắn rằng tôi có thể nắm bắt được tất cả tuyến tình cảm và ý nghĩa trong bộ phim. Nhưng điều duy nhất làm tôi bối rối là tôi không bao giờ hiểu tại sao Mildred lại yêu con gái lớn Vida của mình như vậy, và tại sao khi con gái út của cô qua đời, Mildred, một người phụ nữ luôn lý trí, sẽ vui mừng vì người chết không phải Vida.
Có lẽ trong mắt tôi tình yêu của Mildred thật ngu ngốc, bởi vì tôi luôn nghĩ rằng tình yêu không được hồi báo là thứ tình cảm không đáng. Vì vậy, nếu tôi yêu Mạc Khi thì Mạc Khi cũng phải yêu tôi như vậy.
Tôi cố chấp với niềm tin đó của mình cho đến nỗi tôi đã tự chôn xuống một cái gai độc vào tình cảm của chính mình.
Nhưng vào lúc này, tôi vẫn chưa biết điều đó.
Bộ phim rất dài, xem được một nửa thì tôi hơi buồn ngủ, cả người mệt mỏi tôi tựa đầu lên vai Mạc Khi. Nhưng ngay vào lúc này trên màn ảnh lại xuất hiện một cảnh cực kỳ táo bạo, hai má Mạc Khi đỏ bừng, anh đột nhiên cảm thấy bộ phim này không thích hợp để làm một bộ phim vỡ lòng cho tôi.
Tôi tò mò quan sát khi người phụ nữ tên Mildred trong phim đến bãi biển với một người đàn ông mà cô ấy vừa gặp, ban đầu họ đáng lẽ phải đi bơi, thế nhưng ống kính lại không hề mịt mờ chút gì, trực tiếp chuyển tiếp sang cảnh trên giường. Trong chốc lát, trước mắt tôi một mảng trắng bóng. Tôi dựng lưng ngồi thẳng lên, cẩn thận quan sát một lúc lâu thì tôi mới nhận ra rằng họ đang làm tình.
Mạc Khi vội vàng với lấy các điều khiển từ xa phía sau tôi, đôi mắt ưu sầu lo nghĩ nhìn tôi. Tôi có thể cảm thấy rằng lúc đó anh muốn tua nhanh bộ phim nhưng sợ làm cho cả hai càng trở nên xấu hổ hơn.
Nói thật ra nếu lúc đấy tôi nói là mình không thực sự hiểu họ đang làm cái gì thì đó là một lời nói dối. Hầu hết các kiệt tác văn học nước ngoài mà tôi thích đọc, cứ hễ chúng liên quan đến đàn ông và phụ nữ, thì ắt hẳn sẽ mô tả mấy cảnh giường chiếu. Nhưng lúc ấy tôi vẫn tự tại xem mấy cảnh đó mà không hề áy náy, đó là vì trong ý thức của y tá Ngưu và trong ý thức của tôi, tôi mãi mãi là một đứa bé.
Bởi vì y tá Ngưu không bao giờ nói rằng tôi sẽ lớn lên, nên tôi luôn luôn là một đứa trẻ, và tôi cũng không nghĩ có gì sai khi đọc những cảnh nam nữ hoan ái trong sách, bởi vì một đứa trẻ chắc chắn sẽ không hiểu những thứ đó. Dựa trên những quan niệm trên, tôi có thể ít nhiều biết chút chút chuyện nam nữ nhạy cảm. Nhưng bây giờ, khi tôi nhìn vào hình ảnh trên TV có người đàn ông cùng người phụ nữ triền miên quấn lấy nhau, cộng thêm tiếng rên rỉ nỉ non cứ vang lên rồi lại ngừng xen kẽ cùng những tư thế kỳ lạ được chiếu rọi bằng những luồng ánh sáng nhàn nhạt, tôi bắt đầu đỏ mặt tới mang tai.
Về sau Mạc Khi nói với tôi, anh thật quên, « Mildred Pierce » còn có một cái tên khác gọi là « Bể dục tình ái ».
Phản ứng sinh lý không thể kìm nén đó khiến tôi cảm thấy như mình đột nhiên trở lại vào đêm đó. Tôi đang ở cùng 424 trong phòng điều dưỡng của y tá Ngưu, bàn tay tôi nhẹ nhàng vươn ra tìm tòi cái dương vật cảm giác sẽ như thế nào.
May mắn thay, khung cảnh táo bạo đó đã kết thúc trong tích tắc do Mạc Khi do dự, nhiệt độ còn sót lại trên cơ thể tôi vẫn chưa phai nhạt, cả người không hề e dè tôi trườn tới trước ngực Mạc Khi. Tôi có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của Mạc Khi, anh đưa tay lên rồi làm một vài động tác đơn giản lên xuống trong không trung, nhưng anh vẫn rất xấu hổ để chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể tôi.
Tôi cảm thấy hạnh phúc một cách khó hiểu, khi đó tôi vừa mong chờ cốt truyện thú vị ở phía sau, vừa đơn thuần tận hưởng cảm giác hài lòng mỗi khi ở cùng với Mạc Khi.
Tính ra, từ khi tôi và Mạc Khi quen biết, rồi bên nhau cũng hơn nửa năm. Nếu không phải vì tôi nghĩ mình là một đứa tâm thần, cộng thêm tính cách của Mạc Khi quá mềm mỏng, chúng tôi ắt hẳn cũng đã tiến triển thần tốc cỡ nào. Nếu dựa trên việc chúng tôi đã ở bên nhau lâu như thế, cũng không hề cảm thấy có bất kì phiền chán nào với nhau, thế thì tình cảm này của chúng tôi chẳng phải cũng được coi là tình yêu đích thực?
Tình yêu được ví von rất hay, ‘sạ kiến chi hoan bất như cửu xử bất yếm’. (1)
(1) Cả câu là "Sạ kiến chi hoan bất như cửu xử bất yếm, cửu xử bất yếm mạc nhược tương kiến như sơ." Nghĩa là: Tình yêu sét đánh sẽ không tốt bằng tình cảm lâu năm vững bền, và những mối tình lâu năm sẽ không đẹp như tình yêu khi mình vừa gặp đã yêu. Câu này được lấy từ tác phẩm " Tiểu song u ký " của nhà văn thời nhà Minh - Trần Kế Nho, viết vào thế kỷ 17.
Tôi và Mạc Khi, cũng như vậy.
コメント