Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Mặc dù Daniel nói rằng thế giới thực rất phức tạp, nhưng tôi không nghĩ rằng thế giới thực này phức tạp gì mấy.
Trong ấn tượng của tôi, thế giới thực chỉ là ngôi nhà lớn màu trắng này, là quang cảnh tuyệt đẹp của Bến Thượng Hải, đôi khi là những con đường rợp bóng cây, mà cũng có lúc là nơi được gọi là ‘Chùa Tĩnh An’ lúc nào cũng bốc lên đủ loại nhang khói.
Tôi chưa từng liên lạc với ai khác ngoài Mạc Khi, Daniel và thím Lục, vì vậy tôi chưa bao giờ có thể hiểu được sự phức tạp của thím Lục, hay sự phức tạp của thế giới thực này.
Sau tiết học vỡ lòng cực kì rối loạn lần trước, mỗi lần Daniel trông thấy tôi thì anh ấy cảm thấy như có thêm hai mươi vạn tinh lực. Nói đi nói lại thì cũng thật buồn cười, mỗi khi nhớ ra anh ấy thân là một tiến sĩ xã hội học đàng hoàng, vậy mà suốt ngày cứ bị một đứa tâm thần như tôi làm cho hỗn loạn cả lý trí.
Gần đây, Mạc Khi cả ngày phải bôn ba từ thư viện cho đến các loại hội thảo khác nhau để chuẩn bị cho kỳ thi tiến sĩ, vì anh ấy có việc riêng phải làm, nên cũng hiếm khi chú ý đến tôi. Còn Daniel cũng theo đúng lời hứa của mình với Mạc Khi, cũng sắp xếp lịch học đến nhà dạy tôi.
Hằng ngày vào lúc năm hoặc sáu giờ chiều, Daniel đều sẽ đến và làm cái mà người ta hay gọi là 'dạy kèm' cho tôi trong vòng hai giờ. Thỉnh thoảng anh ấy hỏi tôi một vài câu hỏi, rồi quan sát xem thái độ và nhận thức của tôi thế nào. Đôi khi, vì những câu trả lời và phản bác của tôi, anh ấy sẽ đột nhiên rơi vào bối rối cùng rầu rĩ.
Sau khi đã quen hơn, Daniel sẽ ném cho tôi một vấn đề rồi cũng nói trực tiếp cho tôi giải pháp. Đôi khi, anh ấy sẽ kết thúc câu bằng một từ, "Understand?"
Theo bản tính tò mò của mình, tôi chắc chắn phải hỏi anh ấy từ đó nghĩa gì, thế là anh ấy cũng lạc đề rồi bắt đầu dạy tôi tiếng Anh. Anh cầm một cuốn từ điển tiếng Anh dày cui, tùy tiện lật một trang trong đó rồi dạy tôi một vài từ ngẫu nhiên.
Tôi hỏi Daniel, vì sao quả táo phải phát âm là ‘apple’. Anh đơn giản giải thích cho tôi rằng đó là một cách phát âm từ một cái thế giới khác. Tôi cũng không buông tha, hỏi anh ấy tại sao lại có một thế giới như vậy. Anh suy tư về nó một lúc lâu, sau đó nói với tôi về Kinh Thánh Cựu Ước cùng những câu chuyện từ Sách Sáng Thế.
Anh ấy kể rằng cách đây cực kỳ lâu, lâu ơi là lâu, trong thời kỳ sơ khai của nhân loại, con người dùng chung một ngôn ngữ. Vì vậy, nhân loại đã liên hợp để xây dựng một tòa tháp rất cao với hy vọng có thể chạm đến thiên đàng, còn đặt tên cho tòa tháp là Tháp Chọc Trời. Để ngăn cản kế hoạch của con người, Thiên Chúa đã khiến con người nói các ngôn ngữ khác nhau, để con người không thể giao tiếp với nhau, và bởi vì thế nên kế hoạch thất bại, nhân loại từ đó bị phân tán tứ phương. Châu Âu, châu Á, mỗi nơi đều có ngôn ngữ riêng, có những thành tựu khác nhau.
Mà Tháp Chọc Trời, hay cũng được gọi là Tháp Babel.
Daniel nói, Babel, có nghĩa là hỗn loạn.
Tôi nghiêm túc nhai nuốt câu chuyện này, trong nội tâm tôi tràn ngập một loại phẫn nộ nào đó đối với cái ông được gọi là 'Thiên Chúa'. Tôi cau mày, nói với Daniel, "Tại sao Thiên Chúa lại làm điều này?" Ông ấy là người xấu?"
Daniel kiên nhẫn lắc đầu, "Không, Thiên Chúa là biểu tượng phương Tây của chúng ta về các vị thần, giống như Đức Phật ở Trung Quốc, nhân loại lúc đó đang ở trong tình trạng khó khăn, vì vậy họ cần phải có sự hiện diện của thần thánh để ngưỡng mộ, để họ có thể có niềm tin vào một cuộc sống khó khăn, Thiên Chúa thật vĩ đại."
"Vậy vì sao ông ấy còn làm rối tung ngôn ngữ của con người?" Lúc này tôi còn nghĩ rằng ngôn ngữ giữa bệnh nhân tâm thần và thế giới thực rối loạn như thế cũng là do Chúa.
Daniel đưa tay lên miệng và suy nghĩ nghiêm túc một lúc lâu đáp, "Bởi vì Chúa không muốn con người lên thiên đàng trong một bước."
Nếu con người đã xây dựng Tháp Chọc Trời, bọn họ liền có thể dễ dàng đi vào nước thiên đàng. Tất cả những thống khổ của thế gian này, và cả những điều tốt đẹp sẽ bị con người xem thường. Nhân loại dùng Tháp Chọc Trời để ca ngợi công đức của mình, họ chỉ muốn đắm chìm sâu trong sự tự mãn của chính mình, không thể tiến bộ. Vì thế nếu Chúa không làm xáo trộn ngôn ngữ của nhân loại ngay từ đầu, nhân loại trong quá khứ sẽ không thể đi đến hiện tại.
Tôi nghĩ như vậy, đột nhiên lại đưa ra một câu hỏi, "Vậy tại sao Thiên Chúa muốn tôi sống trong bệnh viện tâm thần, còn anh thì lại ở trong một thế giới khác?"
Daniel sửng sốt, quả thực hơi thất thần với đối câu hỏi này của tôi, "Nếu như anh là giáo sư về tôn giáo học, có lẽ còn có thể giải thích cho em. Nhưng thật đáng tiếc, anh chỉ là nghiên cứu sinh, mà còn về xã hội học."
Tôi mất mác thở dài một hơi, đầu nhẹ nhàng nghiêng về trước, mái tóc gợn sóng đen tuyền của tôi liền tùy ý rơi vào tay Daniel.
Hơi thở của anh không đều, đôi mắt ngọc bích sâu thẳm quét qua quét lại mặt tôi, và cuối cùng anh ấy chậm chạp thu lại tay.
Anh lật đến một trang được chỉ định trong từ điển tiếng Anh, lấy lại bình tĩnh và hào hứng nói với tôi, "Chúng ta chơi một trò chơi đi, em nhắm mắt lại, chỉ cần chỉ vào một từ trên đó, còn anh sẽ đặt cho em một cái tên trong thế giới của anh."
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dùng ngón tay chọt vào từ điển của Daniel, mở mắt ra, theo hướng ngón tay và nghe Daniel đọc, "Mindy, cũng được đấy, đó là tên con gái."
Tôi cứng nhắc học theo Daniel đọc, "Minh... Đệ? Là tên con gái à?"
Daniel không nhận ra điều gì không ổn, đóng từ điển lại và bắt đầu chậm rãi nói, "Trong thế giới của anh, có rất nhiều người sử dụng cùng một tên, em có biết có bao nhiêu người cũng lấy tên là Mindy không?" Một ca sĩ nhạc pop, bạn học trung học cơ sở của anh, siêu sát thủ nữ trong "Kick Ass", và cô bạn thân của Rachel trong "Friends" nữa... Ừm, còn có em nữa chứ, em bây giờ cũng có tên là Mindy."
"Nhiều người gọi là Mindy như thế, vậy sao mà phân biệt được?"
"Tên của một người không đại diện cho tất cả mọi thứ, tên cũng chỉ là một danh hiệu, cho dù em có tên là gì, dù là Tề Mạt, Mindy hay là 327, em vẫn luôn là em, một con người độc nhất vô nhị, giống như trong thế giới này không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, và không một ai có thể thay thế."
Tôi nhàn nhạt khẽ chớp mắt, bị những lời nói dễ nghe kia của Daniel chuốc đến say. Trong lúc miên man suy nghĩ thì ngón tay tôi móc lấy mấy lọn tóc trước ngực, ngây thơ tôi nói với Daniel, "Vậy thì anh dạy tôi nói ngôn ngữ trong thế giới của anh đi, tôi quyết phải phá vỡ sự ngăn cản của Thiên Chúa để còn bắt đầu xây dựng lại Tháp Babel một lần nữa."
Daniel nhàn nhạt, ‘Hả?’ một tiếng, con ngươi ngọc bích vụt sáng, khóe miệng mang theo ý cười xấu xa, "Được."
Daniel trước tiên dạy tôi tên của anh ấy, Daniel Montgomery, lúc cố gắng phát âm từ đó lưỡi của tôi không ngoan ngoãn nghe lời cho lắm, thế nên nó luôn phát lên những âm khác so với cái gọi là 'âm chuẩn’ của Daniel. Tiếp theo là đến tên riêng của tôi, Mindy, và sau đó là tên tiếng Anh của Mạc Khi, Mike.
Sau khi ròng rã bỏ ra hai tiếng học hành chăm chỉ, cuối cùng tôi đã học được một câu cú hoàn chỉnh của thế giới khác: Mindy anh Daniel are good friends.
Daniel nói câu này có nghĩa là Daniel và tôi là bạn thân.
Thế là tôi hỏi Daniel, 345 sẽ đọc thế nào trong thế giới khác, anh ấy suy nghĩ rồi đáp, "Three Four Five, chắc vậy."
Tôi cảm thấy nó hơi dài, vì vậy tôi đã bỏ cuộc. Vẫy vẫy tay, muốn não dừng hoạt động tôi nói, "Quên đi, không học nữa."
Nheo mắt lại và nhìn đi chỗ khác, tôi thấy hình ảnh của Daniel và tôi đang phản chiếu trên ô cửa sổ bằng kính đằng xa. Anh ngồi xuống phía sau tôi, duỗi người nhìn bóng lưng tôi nở nụ cười, "Anh sẽ dạy em thêm một câu nữa, mỗi khi em cảm thấy vui thì cứ nói."
Tôi không nhúc nhích “Được."
"I Love You."
"Nghĩa là gì?"
"Nghĩa là tôi cảm thấy rất vui."
"Ồ." Kỳ thật lúc đó, tôi cứ tự hỏi tại sao Thiên Chúa lại làm rối tung ngôn ngữ của con người.
Nếu Thiên Chúa là một con người vĩ đại và tốt lành như thế, thì Ngài hẳn không nên keo kiệt với việc chia sẻ Thiên Đàng với nhân loại. Thế gian này có cả người tốt lẫn người xấu, không phải ai cũng sẽ tự mãn về tòa tháp chọc trời của họ. Vì vậy, điều khiến Thiên Chúa làm cho ngôn ngữ của con người hỗn loạn ắt hẳn phải có một ẩn ý nào khác nữa.
Nhân loại, người tốt, kẻ xấu.
Thiên Chúa, một vị thần vĩ đại, Ngài có thể nhìn thấy tương lai, Ngài có thể lường trước những thảm họa. Có lẽ, nguyên nhân của sự hỗn loạn không nằm ở Tháp Babel, mà nằm ở nhân loại. Nếu ban đầu con người dùng chung một loại ngôn ngữ, có chung một cách hành xử, vậy thì bệnh viện tâm thần, châu Âu, châu Á, tất cả cũng có chung một loại hành vi, hết phân tranh cãi vã liên tục không ngừng, rồi lại giao lưu sinh ra cảm tình, tự nhiên cũng sinh ra kẽ hở. Vì vậy, Babel (sự hỗn loạn), để tránh gây ra thảm họa giữa con người với nhau, Thiên Chúa chọn cách khiến cho ngôn ngữ của con người hỗn loạn.
Nhắm mắt lại, tôi đột nhiên lại nghi hoặc, nếu như Thiên Chúa đã khiến cho ngôn ngữ hỗn loạn, vậy vì sao Daniel lại có thể giao tiếp trong thế giới thực, vì sao anh ấy còn có thể giao tiếp cùng tôi. Chẳng lẽ, anh ấy đã lén cõng Thiên Chúa sau lưng để tránh thoát lời nguyền kia?
Vào ban đêm, tôi tìm thấy một quyển Kinh Thánh từ giá sách của Mạc Khi, mép cuốn sách được khảm một dòng tiếng Anh mạ vàng, tôi sùng kính vuốt ve những đường vân gập ghềnh kia, rồi đột nhiên đôi mắt tôi giống như lướt qua một mặt hồ tịch mịch.
Tôi không biết tại sao, nhưng đột nhiên tôi nghĩ đến rất nhiều thứ, rất nhiều hình ảnh mà tôi chưa từng thấy trước đây, nhưng chúng đẹp đến mức không gì sánh nổi. Hoa anh đào đỏ hồng của Nhật Bản, những cây long não của Pháp, và thậm chí, ở sâu trong cánh đồng, hoa mẫu đơn đỏ thắm như màu huyết, một mặt hồ yên ả không hề có chút xao động... Tôi có thể cảm nhận được mọi thứ, không phải tưởng tượng, nó là thật.
Có lẽ, thứ huyết thống này, chính là một loại tà đạo.
Lúc này Mạc Khi đẩy cửa ra vào, anh treo túi của mình lên móc áo, ôm một vài cuốn sách có kẹp mấy cái giấy đủ màu sắc có ghi gì trên đó, anh bước đến vuốt ve tóc tôi như thường lệ.
Khuôn mặt anh nhìn về phía tôi, ôn nhu hỏi, "Hôm nay có vui không"
Tôi gật đầu, ôm trong tay quyển « Kinh Thánh», ngây thơ nói "I love you" với một biểu cảm rất tự tin.
Bàn tay Mạc Khi đang vuốt trên tóc tôi bỗng trở nên đông cứng, tác phong cả người hóa đá hồi lâu. Anh mở miệng, giọng nói yếu ớt, "Em nói cái gì?"
Một mặt khờ dại nhìn anh, tôi nở một nụ cười ngọt ngào lại nói, "I love you."
Babel, có nghĩa là hỗn loạn.
Thiên Chúa làm cho ngôn ngữ của con người rối loạn, sau đó khiến tôi làm cho trái tim của Mạc Khi càng thêm bối rối hơn.
Mãi về sau này, số phận đã dạy tôi rõ ràng rằng Thiên Chúa xưa nay chưa bao giờ phạm sai lầm, mà sai lầm luôn là ở con người.
Vầng sáng trong ánh mắt Mạc Khi chập chờn lúc sáng lúc mờ, anh nhẹ nhàng đến gần tôi, trong khoảng cách giữa môi anh và gương mặt tôi, anh đem tất cả những thanh âm nhu tình và thâm trầm kia hóa thành một dải ngân hà, cuồn cuộn trôi vào máu tôi: “I love you too”.
Kommentare