Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Tôi không biết Mạc Khi giải thích thế nào cho Daniel nghe, dù sao cho đến khi Daniel gặp tôi lần nữa, sắc mặt của anh ấy đã không còn khó coi như trước nữa, nhưng so với trước, khi anh ấy nhìn vào ánh mắt của tôi, chẳng hiểu làm sao mà anh ấy lại có thêm một tia thương hại.
Trên chiếc ghế sô pha IKEA màu vàng nghệ, hôm nay tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean màu sáng, còn tóc thì được buộc gọn gàng sau ót, cũng như bao thiếu nữ đang ở độ tuổi trăng tròn, vừa non nớt vừa hiếu kỳ tôi cứ nhìn chăm chú anh chàng ngoại quốc Daniel đẹp mê người trước mặt.
Daniel nhìn sang tôi, một đôi mắt ngọc bích ánh lên một tia sáng như đá quý, cùng với một mái tóc vàng được chải chuốt kỹ lưỡng, khiến cho người ta rất dễ dàng liên tưởng đến chàng hoàng tử người Đan Mạch Hamlet. Khóe mắt của anh ấy hơi rũ xuống, ánh mắt nhàn nhạt lia qua thím Lục cách đó không xa đang quét dọn gian phòng, một lần nữa quy thuận hướng đến phía tôi, "Tề Mạt, anh cảm thấy, nếu đã làm thầy của em, anh hẳn là phải tự giới thiệu mình một lần nữa, tên đầy đủ của anh là Daniel Montgomery. Nhưng em cứ gọi anh là Daniel cũng được."
Tôi bĩu môi, nghiêng đầu nhìn về phía Daniel đáp "Ừm."
Mặc dù tôi nghe hiểu được lời của Daniel có ý gì, nhưng lúc ấy tôi quả thực không cảm thấy mình cần gì một người thầy đến dạy tôi cái gì hết.
Thái độ Daniel đối với tôi dường như gặp mãi cũng thành quen, anh chống cánh tay dài của mình lên rồi tựa đầu lên, toàn thân trên dưới toát ra một loại khí chất nguy hiểm, "Cho nên, từ hôm nay trở đi, anh chính là thầy giáo của em, những gì em chưa được học lúc còn trong bệnh viện tâm thần thì anh sẽ dạy cho em, để em về sau có thể tự lập được trong xã hội, không giống như mấy con sói con."
Tôi lặng lẽ mở mắt, tùy tiện sinh ra hứng thú với lời của Daniel, "Sói con?"
Daniel gật đầu, "Ừm, đúng vậy! Anh giải thích cho nghe này! Đấy có nghĩa là mấy đứa con nít được sói nuôi dạy, bên ngoài thì trong giống người bình thường, nhưng bởi vì họ đã rời xa thế giới thực quá lâu, cho nên rất khó để làm quen thuộc với thế giới hiện đại mà chúng ta đang sống lúc này. Nói chung, em đã rời xa khỏi thế giới hiện thực quá lâu, nhưng em cũng tương đối may mắn, em vẫn còn có cơ hội có thể trở thành một người bình thường."
Tôi có chút mơ hồ nhìn lên gương mặt anh tuấn của Daniel, nụ cười của anh ta trông thật xấu xa, cũng không phải là tôi cảm thấy anh ấy là một người xấu, chỉ là anh ấy khiến người khác cảm thấy có chút xấu xa dụ hoặc. Còn tôi một mặt nghiêm túc, khinh thường bĩu môi, "Bây giờ không phải tôi cũng vậy sao?"
Daniel tán thành gật đầu, tựa hồ như cực kỳ thuận theo ý tứ của tôi, "Đúng vậy, bây giờ em cũng đã bình thường! Nhưng người bình thường sẽ không cự tuyệt học tập, bởi vì nếu như em học tốt, khi sống trong thế giới thực em sẽ càng thêm vui vẻ đấy nhé!"
"Cái gì?" Tôi nhìn sang Daniel, vùng vẫy bên ngoài cái bẫy do anh ta bày ra.
"Không phải em không vui đấy chứ, nhớ bệnh viện tâm thần sao! Nhưng em nhìn anh này, anh đang rất hạnh phúc, đó là bởi vì anh đã học được tương đối nhiều thứ, anh có thể thích ứng với mọi thứ trong 'Thế giới thực', nhưng em lại không thể! Anh nghe Mạc Khi nói, em luôn khóc lóc còn hay cãi cọ, dĩ nhiên sống vậy thì làm sao mà vui! Nhưng còn anh đây, hôm nay anh đến đây để giúp em trở nên hạnh phúc! Nói như vậy, em hiểu chứ?"
Tôi tinh tế đánh giá Daniel từ trên xuống dưới, phớt lờ những lời thẳng thắn của anh ta ban nãy, tôi ngước lên và đáp, "Vẻ ngoài của anh cũng đâu giống người bình thường." Nếu như Mạc Khi là người bình thường, như vậy cái mũi của Daniel quá cao, con mắt quá xanh, nụ cười cũng... quá dụ hoặc.
Daniel vỗ đùi cười ha hả, một bộ dạng nhẹ nhõm khoái chí đáp lại, "Đúng vậy! Tuy nhiên tướng mạo của anh thuộc về một thế giới hiện thực khác đấy nhé! Vả lại, em không cảm thấy, anh so với Mạc Khi còn đẹp trai hơn đúng chứ?"
Tôi có chút sợ hãi trừng mắt, quyết tuyệt lắc đầu, "Không cảm thấy vậy."
Daniel nghiêng thân thể về phía tôi, có chút thở dài tiếc nuối, "Quả nhiên, con mắt thẩm mỹ của em cũng không có gì đặc biệt. Nhưng may mắn, anh không có yêu em như Mạc Khi."
"Yêu tôi?" Tôi nheo mắt lại, một góc nào đó trong tim tôi nhẹ nhàng nảy lên một nhịp.
Daniel gật đầu, một đôi mắt tĩnh mịch như đại dương chiếu vào tôi, chân thành và quyến rũ, "Anh thích em, anh thấy em dễ thương lại đơn thuần, nhưng Mạc Khi nó yêu em. Tề Mặc, không biết trong tiết học đầu tiên có nên phổ cập cho em biết loại cảm xúc này quá sớm hay không, nhưng dựa vào tình cảm của Mạc Khi dành cho em, anh nghĩ anh phải nói cho em biết, thích và yêu không giống nhau, chính xác mà nói là Mạc Khi rất yêu em."
Đối với loại phản ứng của thứ cảm xúc này tôi quả thực ngu dốt, thế nên tôi phủi phủi tay, có chút như mấy ông bà già gặng hỏi Daniel, "Thì sao? Mấy người bình thường các anh ngày nào cũng chỉ quan tâm đến mấy thứ này à?"
Daniel lại một lần nữa bị tôi chọc cười, anh siết chặt một đôi bàn tay thon dài trắng nõn trước mặt, khóe miệng nhếch lên thật nham hiểm, "Ừm... Không hẳn, chỉ là khi em ở độ tuổi bình thường này, em nên biết những điều này. Anh không muốn xem em như một đứa bé hay một con sói con, vì vậy anh muốn nói với em những thứ gì mà em nên biết ở độ tuổi này."
"Vậy à." Tôi nhàn nhạt đáp lại, suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi Daniel, "Mạc Khi muốn anh dạy tôi mấy thứ này?"
Daniel lắc đầu, "Nếu là cậu ta mà biết anh dạy cho em mấy cái này, anh chắc chắn là thảm với nó."
Tôi rốt cục cũng bị Daniel làm cho hào hứng, "Vậy tôi liền nói cho Mạc Khi biết."
"Ha ha, em không thể làm như thế, làm vậy không phải là người tốt đâu nhe."
Tôi bĩu môi, rất muốn tranh cãi nói, 'Người tốt là cái gì', nhưng nói thật, tôi đã vô số lần đọc ở trong sách nên có biết người tốt và người xấu khác nhau chỗ nào, cho nên nếu như hiện tại tôi lại hỏi anh thì không khác gì vẽ vời thêm chuyện, Daniel cũng rất dễ để biết rằng tôi đã hiểu được, thậm chí còn nhiều hơn so với bọn họ tưởng tượng nhiều.
Daniel ngả người về sau, vẻ mặt hơi nghiêm nghị cầm lấy một cái laptop đen trên bàn, mở nó ra rồi nhìn nó một chút mới nói với tôi, "Được rồi! Không đùa nữa, chúng ta sắp bắt đầu tiết học chính thức ngay bây giờ. Bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ dạy cho em tất cả các loại kỹ thuật và cách sống bình thường trong thế giới thực, em có thể không thích chúng, nhưng không quan trọng em có thích chúng hay không, bao nhiêu người ngoài kia ngày nào cũng phải làm những thứ mình không thích, nhưng chẳng mấy chốc họ sẽ quen thôi."
Tôi dang hai tay ra trước mặt Daniel và hỏi anh ấy, "Được rồi, làm thế nào để học chúng?"
Daniel đặt cây bút trong tay ra sau tai, nghiêng đầu và nhìn tôi cẩn thận nói, "Chà, trước hết, em phải hiểu rằng ở đây, em không phải là một kẻ tâm thần, bởi vì một số cách cư xử của bệnh nhân tâm thần chắc chắn là rất bất thường với người bình thường. Em không thể cố ý làm những điều tổn thương người khác, ví dụ, em không thể đánh ai đó, giết ai đó hoặc làm tổn thương chính mình vì em tức giận hoặc buồn bã. Nhưng theo thông tin Mạc Khi cung cấp mà anh đọc được, đây đều là những chuyện em không thích làm, mấy thứ mà em thường hay làm, nghe đồn là em hay lạnh lùng bướng bỉnh chọc cho Mạc Khi tức giận, rồi còn hay cãi nhau với Mạc Khi, mấy chuyện này cũng không tốt, em có biết không?"
Tôi thờ ơ trợn tròn mắt, quay đầu lại lén lút liếc nhìn thím Lục đang bận lau sàn bếp, thờ ơ nói, "Tôi không biết, bởi vì tôi thật sự là một đứa tâm thần."
“Theo nghiên cứu bệnh lý, những người mắc bệnh tâm thần thường sẽ không thừa nhận họ bị bệnh, còn nếu những người thừa nhận rằng họ bị bệnh tâm thần, hầu hết trong số họ không bị bệnh tâm thần, cùng lắm thì em chỉ là... Là một đứa thần kinh!"
Tôi nhún vai, "Chắc vậy."
Daniel không có chút cảm giác bị thất bại nào, tiếp tục nói cùng tôi, "Cho nên bây giờ anh nói điều này, em sẽ hiểu. Anh biết em có thể tức giận khi anh nói điều này, nhưng anh vẫn phải nói cho em biết rằng thế giới thực khác với bệnh viện tâm thần, và những hành vi và những lời nói kỳ lạ mà em học được trong bệnh viện tâm thần không thể áp dụng trong thế giới thực, những điều em cho là hiển nhiên trong bệnh viện tâm thần thì có lẽ rất kỳ lạ hoặc không thoải mái trong thế giới thực, vì vậy một điều em phải nhớ rõ, đó là em phải trở thành một người bình thường trong những cuốn sách kia chứ không phải là một bệnh nhân tâm thần, understand?"
Daniel cuối cùng không nhịn được mà phải thốt lên một chữ tiếng Anh, điều này khiến tôi chợt hiểu được cái câu ‘Mạc danh kỳ diệu’ (Không thể lý giải được). Tôi đặt tay lên thái dương mệt mỏi hỏi, "Điều gì khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ hoặc không thoải mái?"
Daniel suy nghĩ nói, "Chẳng hạn như, một người em quen biết đi về phía em, thế nhưng người ta lại đang khóc không ngừng nghỉ thì em sẽ làm thế nào?"
Tôi nhớ tới Cổ Lệ, liền đáp, "Tôi sẽ cùng người đó khóc luôn."
Daniel đặt ngón tay trước mặt tôi và ra hiệu cho một 'cây thánh giá', miệng anh ta mím chặt và anh ta phát ra một âm thanh kỳ lạ, "Tanh tành! Điều đó không đúng, em phải hỏi người đó tại sao lại khóc, còn em tự nhiên lại khóc để làm gì?”
“Không phải là do người ta khóc nên tôi mới khóc sao?"
"...." Daniel không ngờ là tôi sẽ đáp như vậy, rõ ràng là bị nghẹn bởi lời nói của tôi, " Ha ha... Anh cứ tưởng rằng dạy em sẽ rất dễ, bởi vì anh không nghĩ rằng em có bất kỳ rào cản nào đối với việc giao tiếp bình thường, nhưng anh không ngờ... Anh còn bị em cuốn vào."
"Vậy đó hả." Tôi cười cười, lần đầu tiên tôi cảm nhận được một loại cảm xúc gọi là 'Đắc ý'.
Daniel đặt tay lên cây bút phía trên tai, bấm nó vài lần và bắt đầu nói lại, "Một người thường sẽ khóc vì họ buồn, còn em thấy người ta khóc, nếu em không thể cảm nhận được nỗi buồn của họ thì em không nên khóc. Hành vi khóc đó của em đối với người đó sẽ được coi là bất thường, không phù hợp với thường thức về hành vi xã hội và sẽ khiến mọi người cảm thấy chẳng biết làm sao với em. Còn cái lý do em thấy người khác khóc thì em phải khóc’ cũng không thể hiệu quả! Chính là vậy đấy! Đúng, chính là vậy!" Daniel xóa tan suy nghĩ của mình, rồi đột nhiên trợn mắt hào hứng nhìn tôi.
Còn mặt tôi thì cứ ngây ngốc, nửa ngày sau rốt cục Daniel mới ý thức được cái gì, lo lắng hỏi tôi, "Lời anh vừa mới nói, em nghe hiểu không?"
Tôi lắc đầu với vẻ mặt buồn bã.
Daniel thở dài thất vọng, nhìn giáo án đã chuẩn bị trước mặt, trong nội tâm giãy giụa hồi lâu, đột nhiên ném quyển vở trong tay lên bàn bên cạnh. Anh ấy nhìn tôi phủi phủi tay rồi bắt đầu lại từ đầu nói, "Chà, vậy bây giờ anh nói với em cái này, em biết khái niệm về thế giới, phải không? Bệnh viện tâm thần là một thế giới, thế giới thực là một thế giới, và giao điểm giữa hai thế giới này là những người sống trong đó, nhưng những người này, hành vi của họ hoàn toàn khác nhau, hoàn toàn bất thường, em đã đến thế giới thực, vì vậy từ bây giờ, bất kể em nghĩ gì, em phải học cách sống với quy tắc ứng xử của thế giới thực, nếu không, em sẽ... Thật sự rất khổ đấy! Đừng hỏi anh khổ cỡ nào, em chỉ cần biết là sẽ cực kỳ khổ thôi."
"Ừm, nhưng mà từ nãy đến bây giờ anh vẫn chưa nói, rốt cuộc tôi phải học thế nào?"
"Ừm, trên thực tế, xem ra nếu không phải học từ tiểu học cho đến khi trưởng thành, thật sự rất khó học, dù sao thì con người sống trong thế giới thực này cũng thật phức tạp!" Đó là những gì Daniel đã tổng kết cho tôi.
Comentários