Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Vào buổi tối, thím Lục dọn dẹp xong hết thảy, cầm theo cái túi của mình đứng tại cửa ra vào chào tạm biệt.
Bà ấy vẫn cười nhẹ nhàng như trước, cũng giống một con rắn đuôi chuông giấu giếm sát khí nói với tôi, "Tề Mạt tiểu thư, ngày mai gặp lại. Hàn huyên với cô thật vui vẻ, tôi đã lâu cũng không vui như vậy, trong nhà thêm một người, loại cảm giác này thật tốt."
Nét mặt của tôi thờ ơ, tôi nhất quyết không biểu lộ sự sợ hãi đưa ánh mắt nhìn nơi khác, trong giọng nói thì tràn đầy ngạo mạn cùng vô tình, "Bà nên rời đi."
Thím Lục rất rõ ràng đã quen với tính nết của tôi, chuẩn xác mà nói thì là cái nết của Cung Diệu Thấm. Bà ấy gật đầu, dùng sức đập túi xách lên vai, xoay người đi về phía trạm xe buýt cách đó không xa.
Tôi nhớ lúc đầu, do cảm thấy thím Lục và y tá Ngưu có một số điểm tương đồng khó tả, tôi ngây thơ hỏi Mạc Khi, "Tại sao thím Lục không sống chung với chúng ta như y tá Ngưu?"
Khuôn mặt của Mạc Khi lúc đó vẫn ấm áp như bình thường, anh sờ mặt tôi, cầm lấy một lọn tóc đang quấn quanh cổ tôi, "Thím Lục không giống y tá Ngưu."
Tôi hỏi sự khác biệt là gì, thế nhưng Mạc Khi lại không trả lời. May mắn thay, tôi đang có tâm trạng tốt cũng không thèm so đo với anh ấy.
Một mình ngây ngốc trong phòng, tôi lấy ra một tập thơ nước ngoài từ trên kệ. Nó được gọi là "Hai mươi bài thơ tình và một bài ca tuyệt vọng". Tên tác giả là Pablo Neruda, trong lòng tôi chợt nổi lên một gợn sóng mờ nhạt, còn trong đầu tôi đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Cổ Lệ. (1)
(1) Nếu bạn đọc chương 17 sẽ nhớ Cổ Lệ có đọc bài thơ Vĩnh biệt (Farewell) của Pablo Neruda, nên nữ chính mới liên tưởng từ Neruda đến Cổ Lệ.
Chị ấy mở đôi mắt to chan chứa tuyệt vọng, bóp cổ tôi và nói với tôi rằng 087 đã quyến rũ Lộ Diêu... Tôi lắc đầu, muốn xóa đi khuôn mặt của Cổ Lệ ra khỏi tâm trí của mình, cúi đầu nhìn xuống tập thơ trước mặt, ngay khi tôi đang cố gắng đọc bài thơ đầu tiên một cách nghiêm túc, Mạc Khi từ trường trở về.
Lúc này, tôi cũng đâu biết Mạc Khi bấy giờ vẫn là một sinh viên cao học. Anh đang học tiến sĩ, hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể được trường giữ lại làm giáo sư cùng Daniel. Cuộc sống như vầy nói thật cũng có chút nhàm chán, nhưng có thể an ổn sống cùng với tôi, với anh mà nói, đã là hạnh phúc.
Nghe được tiếng bước chân của Mạc Khi, trong tim tôi dâng lên một tràng vui sướng. Ký ức về Cổ Lệ cũng được quét sạch sành sanh, tôi tùy ý ném tập thơ trên giường, chân trần hưng phấn chạy xuống lầu.
Tôi không có chú ý tới biểu cảm lo lắng của Mạc Khi, chạy đến ôm lấy anh. Một tiếng rên bị bóp nghẹt bật ra khỏi cổ họng, anh giơ tay lên chạm vào mái tóc dài tuôn xuống như sóng, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi vô hình và dịu dàng mạnh mẽ, "Hôm nay thế nào?"
Tôi không biết mình nên nói như thế nào, tôi muốn nói với anh là thím Lục hôm này cứ kỳ kỳ quái quái, tôi muốn nói với anh là biểu cảm của Daniel hôm nay thật khác thường, tôi muốn đem toàn bộ những cảm xúc đã quét qua trong tâm trí của mình nói cho anh biết. Thế nhưng lúc ấy lời nào của tôi cũng không thể thốt ra, cho nên lời ra khỏi miệng chỉ có mỗi một câu, "Em nhớ anh."
Mạc Khi hạnh phúc cong cong khóe môi, đôi mắt nhu tình của anh nhìn tôi trìu mến, lại đột nhiên lướt qua một loại tâm tình khó tả, "Anh cũng nhớ em, thế nhưng là... Daniel hôm nay có tới đúng không?"
Tôi gật gật đầu, một mặt vô tri khờ dại nhìn anh.
Anh khẽ thở dài một cái, bàn tay vô thức đặt ở bên miệng nói thầm, "Vậy nên cậu ấy mới đi vào phòng của tụi mình, trách không được... Cậu ấy hơn phân nửa là hiểu lầm..." Anh ấy cứ lẩm bẩm nói một mình, lại đột nhiên chú ý tới tôi.
Anh kéo tôi đi tới cửa, treo túi xách tùy ý lên móc, vui vẻ nói với tôi, "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, mấy ngày nay anh bận công việc ở trường, anh vẫn để em ở nhà, chắc em chán lắm đúng không?"
Tôi đương nhiên buồn chán đến hỏng, phải biết, lúc còn trong bệnh viện tâm thần, hằng ngày cứ đến chiều đều sẽ đi dạo một hồi trong sân để hít thở không khí trong lành. Nhưng bây giờ thì sao? Ngày nào cũng chỉ biết loanh quanh lầu trên lầu dưới, rồi lại bị thím Lục bắt lại hỏi toàn những chuyện mà tôi chả hiểu gì, không thì tôi cũng chỉ ngồi đọc sách không ngừng. Mà quả nhiên, mặc kệ làm chuyện gì, hễ lập lại quá nhiều rồi đều sẽ có cảm giác muốn ói.
Mạc Khi dẫn tôi đến bến Thượng Hải hóng mát, anh nắm tay của tôi thật chặt, rất sợ tôi không cẩn thận lại chạy mất.
Một cơn gió mát lạnh thổi lên từng gợn thủy triều, thỉnh thoảng có vài con chim lớn bay trên bầu trời ảm đạm, mặt sông chợt nhẹ hơn một chút, rồi chúng bay càng xa hơn về phía chân trời. Những đám mây cuộn trên bầu trời, những con sóng mãnh liệt phản chiếu những tia sáng lung linh màu sắc từ những tòa nhà cao tầng.
Đông Phương Minh Châu, cao ốc Kinh Mậu, những kiến trúc này trong mắt mọi người là tượng trưng cho vinh quang vô tận, còn đối với tôi mà nói, thật lòng chúng cũng chỉ đơn thuần là hoa lệ.
Mang theo tâm lý hiếu kỳ, tôi hưng phấn nhìn quanh bốn phía, nào là quang cảnh mỹ lệ bên sông, nào là những tòa nhà lộng lẫy, nào là những người qua đường với sự hưng phấn hoặc bàng hoàng trên khuôn mặt của họ. Một số người trong số họ ắt hẳn là lần đầu đến cái thành phố của những giấc mơ này, trông thật ngây thơ lại còn ngu ngốc. Một số người ắt hẳn đã lần mò ở cái thành phố của những giấc mơ này nhiều năm, trông thật mệt mỏi lại còn thâm trầm. Tất nhiên, đó là những gì Mạc Khi nói với tôi.
Còn tôi, hoàn toàn không phù hợp với xã hội nhộn nhịp tấp nập này, tôi ghé vào lan can màu xám trước bến Thượng Hải, tự do tự tại quan sát cảnh tưởng này dưới sự quan tâm của Mạc Khi.
Trên sông, vài chiếc phà từ từ băng qua trước mắt tôi, ánh đèn theo đuôi chiếu vào nó, một số cô gái trẻ đứng cạnh tôi hào hứng chụp ảnh lưu niệm bằng điện thoại di động. Tôi tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, trong một khoảnh khắc cái gì tôi cũng muốn hỏi, nhưng tôi không thể hỏi bất cứ điều gì. Tôi đặt tay lên không trung, lặng lẽ cảm nhận không khí khoan khoái trên mặt sông.
Sau một lúc lâu, Mạc Khi chỉ vào tòa nhà có quả châu lấp lánh tia sáng, "Đó là Đông Phương Minh Châu, biểu tượng của Thượng Hải. Bây giờ khách du lịch tương đối nhiều, khi nào mùa du lịch hạ nhiệt, anh sẽ đưa em lên đó xem, từ trên đó em có thể nhìn thấy toàn bộ Thượng Hải."
Tôi ngây ngốc nhìn qua Mạc Khi chỉ về hướng toà nhà gọi là 'Đông Phương Minh Châu', si ngốc hỏi, "Có thể nhìn thấy bệnh viện tâm thần sao?" Tôi lúc ấy quả thực xem Thượng Hải chính là toàn bộ thế giới.
Mạc Khi trầm mặc một hồi, gạt tôi nói, "Chỗ đấy quá nhỏ, nhìn không thấy, tuy nhiên anh có thể chỉ cho em phương hướng của nó..." Anh ngừng lại, ngừng trong chốc lát, lại hỏi tôi, "Tề Mạt, em vẫn nhớ nơi đó sao?"
Tôi quay đầu nhìn về Mạc Khi, đôi mắt anh càng lộ vẻ thâm thúy trong đêm đen, bờ môi mỏng mím chặt, rõ ràng là đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi hạ mắt xuống, giọng nói từ trong cổ họng thốt ra trong vô thức, "Nhớ 345."
Mạc Khi cười cười, cánh tay từ phía sau ôm lấy tôi, "Về sau anh có thời gian, anh sẽ mang em trở về, em có thể thăm 345, thăm y tá Ngưu, có được không?"
Tôi ngoan ngoãn tựa đầu lên vai anh, "Em gặp Mao Đầu có được không?"
Bờ môi Mạc Khi thăm dò, nhẹ nhàng hô hấp một hồi, buồn buồn nói, "Có lẽ được."
Tôi gật đầu, đôi mắt khó chịu cố tránh đi ánh sáng trước mắt, nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn nhìn hết thảy mọi thứ trước mặt. Bởi vì hiện tại, tôi chỉ đơn thuần tận hưởng bầu không khí.
Tiếng ồn ào huyên náo xung quanh không thể quấy nhiễu chúng tôi, chúng tôi giống như một cặp vợ chồng đã trải qua bao năm thăng trầm của cuộc sống, sau khi vượt qua tất cả những bất hạnh, chúng tôi vẫn bên cạnh nhau. Nhìn vào Đông Phương Minh Châu liên tục sáng tối thay phiên, đôi mắt tôi sáng lấp lóe, trời xui đất khiến làm sao mà tôi lại đọc ra bài thơ tình của Neruda tôi vừa đọc hôm nay:
"Tôi thích người lúc người lặng thinh, như thể người xa vắng, tiếng tôi không chạm tới người mà người vẫn nghe thấy tôi từ chốn xa xăm. Dường như đôi mắt người lúc đó đã tung bay phiêu hồn, và dường như nụ hôn nào đã phong kín đôi môi người." (2)
(2) Bài thơ 15 được trích từ tập thơ “Hai mươi bài thơ tình và một bài ca tuyệt vọng” của Paulo Neruda. Nguồn dịch từ https://www.thivien.net/Pablo-Neruda/B%c3%a0i-15/poem-uvc1FQE9e0L60-9LSQxm1A.
Tôi thích người lúc người lặng thinh, đúng, Mạc Khi, em thích anh.
Mạc Khi ôm chặt tôi trong vòng tay, trung tâm trong tim anh bắt đầu đập mãnh liệt. Anh cúi đầu xuống cho đến khi nó rủ xuống bên tai tôi, "Tề Mặc, chúng ta ở bên nhau, em phải học cách sống trong thế giới thực. Anh không muốn ép buộc em, nhưng dù sao em cũng phải học. Anh không có thời gian để bổ túc cho em, nhưng anh đã tìm được một người có thể dạy em, và cậu ấy sẽ dạy em rất tốt, cậu ấy cũng có thể giúp anh chăm sóc em, cho nên em có đồng ý học không?"
Tôi suy nghĩ trong chốc lát rồi ngoan ngoãn đáp lời, "Em đồng ý."
Mạc Khi thoải mái thở dốc một hơi, cẩn thận từng li từng tí nói tiếp, "Daniel sẽ dạy em, em biết cậu ấy, em có chịu không? Mặc dù cậu ấy hôm nay hiểu lầm, nhưng anh đã nói rõ cùng cậu ta, cậu ấy nói kỳ thật cậu ấy cảm thấy em rất tốt, cậu ấy sẽ dạy em thật tốt."
Tôi nhíu nhíu mày "Dạy em cái gì?"
Mạc Khi nói "Thế giới thực rất phức tạp, phải học một chút thường thức để ứng phó thế sự, em quá ngây thơ, nếu như ở một mình, anh sợ em bị lừa."
"Không phải anh sẽ mãi ở bên em sao?" Tôi khờ dại hỏi, trong nội tâm lại bị từng tia sầu lo giăng lối.
Mạc Khi nhẹ nhàng cười lên, hô hấp ôn nhu thì thầm từng tiếng bên tai của tôi, "Anh sẽ mãi vẫn ở bên em, nhưng chúng ta không phải hai đứa con nít dính liền, không thể mỗi phút mỗi giây đều dính vào nhau, anh sẽ cố gắng nhưng chung quy vẫn sẽ còn thiếu sót."
Tôi nhẹ nhõm nhún vai, ngẩng đầu rồi lại tựa đầu vào lan can lần nữa. Gió sông thổi tóc tôi phiêu dạt hai phía như những con sóng. Khi tôi nhắm mắt lại, tôi ở trong trạng thái trống rỗng tột độ, toàn thân trên dưới nhẹ nhàng như thể tôi đã tan thành một phần cùng gió mây.
Mạc Khi đứng ở bên cạnh tôi, dưới ánh hào quang, tôi nhìn thấy Mạc Khi một mặt bình yên nhìn sang tôi, anh đưa tay sờ lên những lọn tóc đang bay lượn của tôi, giọng nói tràn đầy vẻ ngượng ngùng, "Anh thích em lúc em lặng thinh, như thể em xa vắng."
Làn gió lướt trên thủy triều liều lĩnh cuốn tới, tôi hít một hơi thật sâu, nhưng toàn thân dường như đã mất hết hoàn toàn khí lực, cái cảm giác ngột ngạt khó tả nuốt chửng tôi một cách liều lĩnh, tôi bị Mạc Khi ôm chặt trong vòng tay, nhắm mắt lại, tôi vẫn cảm nhận được từng mảng cam vàng ẩn hiện, hương thơm trong trẻo và thấu triệt của hạnh hoa từ từ lan tỏa trong khoang mũi.
Tôi tham lam rơi vào cái thế giới hư ảo này, trong đầu lại vọng lên cái câu "Nhật Bản có cây hoa anh đào rực rỡ như nhuộm máu, còn ở Pháp thì có những cây long não như dát vàng, tôi đều biết hết đấy, không phải tưởng tượng đâu, chúng đều có thật.”
Nhiều năm về sau tôi biết hết thảy, cuối cùng mới hiểu rõ, mặc kệ tôi cố gắng như thế nào, tôi vĩnh viễn mãi mãi cũng không thể hòa nhập vào cái 'Thế giới thực' này.
Cũng vì huyết thống, cũng do số phận.
Comments