Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Ánh nắng sớm ôn nhuận rọi vào sợi tơ nhện trước ô cửa sổ, đồng hồ báo thức phía trên vang lên một tràng những giao điệu véo von. Mạc Khi mở to mắt, cũng giống bao nhiêu người trẻ đang ngái ngủ khác thường anh phải duỗi mình hai ba cái rồi mới cam chịu rời khỏi giường.
Mặc dù tiếng rời giường của anh cực khẽ khàng, nhưng tôi vẫn bị đánh thức do luôn ngủ không sâu. Tôi ngồi dậy khỏi giường, thấy Mạc Khi bận rộn thay quần áo, tắm rửa, sau đó dịu dàng cười với tôi, "Sáng nay anh có một buổi hội thảo, lát nữa em xuống lầu cũng đừng quên ăn sáng, thím Lục đã đến, anh đi trước."
Tôi chớp mắt biểu thị đã hiểu, biểu cảm vẫn ngây ngốc nhìn sang Mạc Khi đang mặc quần áo, sau đó cầm laptop trên bàn sách cùng tư liệu bỏ vào trong cặp.
Anh quay người tiến đến trước mặt tôi, ngại ngùng nhìn tôi hồi lâu, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn tôi một cái.
Tôi lúc ấy làm sao mà biết thời điểm lúc đó anh đã mặc định chúng tôi đã hẹn ước.
Chính xác mà nói, tôi căn bản không biết ‘Hẹn ước’ là cái gì.
Tôi chẳng qua là cảm thấy mình giống như là một tảng đá bướng bỉnh, sau khi được Mạc Khi cảm hóa thì đầu óc mới có chút khai thông. Tôi nguyện ý không cãi cọ với Mạc Khi và quyết định sẽ giả vờ làm một người bình thường trong thế giới thực này, dù sao với tôi mà nói cái này cũng không khó, tôi chẳng qua là không thích làm thôi.
Đợi đến khi Mạc Khi rời đi, tôi thay một chiếc áo đầm màu xanh lá mạ, cả người tôi trông giống như một cọng cỏ mơn mởn đứng trước gương nhảy nhót mấy lần, rồi mới xoay người đi xuống lầu.
Thím Lục đúng là đã tới.
Tôi gặp thím Lục vào ngày thứ hai tôi đến đây, ngoại trừ Mạc Khi và Daniel, thím ấy là người duy nhất tôi quen biết. Không biết vì cái gì, mỗi khi trông thấy thím Lục, tôi sẽ nhớ tới y tá Ngưu, tôi thật sự rất nhớ y tá Ngưu.
Tuổi của thím Lục và y tá Ngưu cũng xêm xêm nhau, mái tóc đen cuộn lại tròn vo trên đầu, giống như một cái súp lơ. Làn da của bà ấy rất trắng, gương mặt làm cho người khác cảm thấy bà ấy lúc nào cũng như đang cười, trông vui vẻ thân thiện. Về mặt này, bà ấy không giống y tá Ngưu.
Bà ấy mặc một bộ quần áo dài tay tím sẫm, cùng một chiếc tạp dề thêu vài con vật đằng trước, và khi bà ấy nhìn thấy tôi, bà ấy liền nở một nụ cười như một con mèo mặt to nói, "Tề Mạt tiểu thư, cô xuống rồi à? Tôi vừa làm cơm cho tiểu thư xong này, nhưng uống canh trước nhé, tôi nấu canh sườn, ông bà có câu ‘trước khi ăn phải uống một ngụm canh’ (phạn tiền nhất khẩu thang), cho đỡ xót ruột!"
Tôi bị giọng điệu trầm trọng của thím Lục dọa đến run người, hai tay ôm trước người cúi đầu ngồi xuống bàn cơm trước mặt, một bát canh sườn heo óng ánh váng mỡ được đựng trong bát thủy tinh đặt trước mặt tôi.
Thím Lục lúc này bới thêm một chén cơm nữa đưa tới trước mặt tôi, vỗ vào bờ vai của tôi rồi nói, "Tiểu thư chờ chút, bây giờ tôi đem đồ ăn ra nha!"
Tôi “dạ” một tiếng khe khẽ trong cổ họng, cũng không tính là đáp lại. Nhưng thím Lục vẫn sốt ruột đặt thêm một món lên bàn, "Đúng rồi, Tề Mạt tiểu thư! Hôm qua Mạc Khi tiên sinh gọi điện, cậu ấy bảo là không biết hôm qua tôi xin nghỉ, tôi nhớ là tôi đã nói cô rồi đúng không? Sao mà cô lại quên vậy?"
Tôi đặt chén canh gần bên miệng thổi mấy lần rồi mới uống, định phớt lờ câu hỏi của thím Lục.
Nhưng mà thím Lục quyết không từ bỏ, bà ấy đặt đôi đũa xuống trước mặt tôi, vẫn cực kỳ thân thiện hỏi, "Tề Mạt tiểu thư trí nhớ cô không tốt sao? Vậy lần sau nếu có chuyện gì, tôi sẽ trực tiếp nói cho Mạc Khi tiên sinh biết nhé!"
Tôi đặt chén canh trên mặt bàn, bởi vì lực độ có chút hung hăng, cho nên nước canh bị văng lên trên bàn, "Nói cho tôi là được, tôi sẽ nói cho anh ấy biết."
Thím Lục ngẩn người, gương mặt biểu bộ ý vị thâm trường, lại âm dương quái khí hỏi tôi, "Nhưng tôi làm trong nhà này nhiều năm như vậy, mãi vẫn không biết, Uông tiên sinh thế mà còn có một cô con gái, tiểu thư và Mạc Khi tiên sinh là anh em ruột sao?"
Tôi nhớ rằng mình đã từng đọc trong sách, anh em ruột chính là người nam và người nữ do cùng cha cùng mẹ sinh ra. Cha mẹ của tôi là Lộ Diêu và 087, bố của 424 lại là cái ông gì đó gọi chú Uông, cho nên chúng tôi hẳn không phải là anh em ruột nhỉ? Thế là tôi lắc đầu "Không phải."
Thím Lục nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, cúi đầu thổi thổi chén canh trước mặt, lại đặt xuống hỏi tôi, "Vậy cô và Mạc Khi tiên sinh là quan hệ như thế nào? Tôi làm việc ở cái nhà này lâu như vậy, chưa hề nghe Uông tiên sinh nhắc về cô, Mạc Khi tiên sinh từ nhỏ đã sống tại Thượng Hải, hai người làm sao mà quen biết nhau?"
Tôi lia mắt nhìn thím Lục, luôn cảm thấy trong ánh mắt tươi cười của bà ấy có một thứ gì đấy luôn thúc ép tôi. Tôi thật không biết thím Lục lần này là đang hoài nghi thân phận chân thật của tôi, dù gì Mạc Khi đã giải thích cho thím Lục rằng tôi là em họ xa của anh ấy.
Vì vậy, vô tình, tôi đã nói sự thật, "Chúng tôi gặp nhau ở bệnh viện tâm thần Trường An."
"Bệnh viện tâm thần?" Thím Lục nghiêng mình, lại lần nữa trên dưới đánh giá tôi một phen rồi hỏi, "Cô làm cái gì ở chỗ đó?"
Tôi xưa nay không hề cảm thấy bệnh viện tâm thần là cái chỗ gì đó rất đáng sợ hay quái dị, tôi chỉ là xem nơi đó như nhà của mình, cho nên nét mặt của tôi vẫn lạnh nhạt như cũ, "Từ trước đến giờ tôi vẫn sống ở đó."
Thím Lục giật mình há hốc mồm, đôi đũa trong tay cũng không khỏi run một cái, "Cô sống trong bệnh viện tâm thần? Cô là?" Thím Lục đánh giá kĩ tôi một hồi, ánh mắt sắc bén tựa hồ như muốn phanh thây tôi ra.
Tôi nhớ được mình đã đồng ý với Mạc Khi, thế nên tôi cũng không lộ vẻ tức giận, vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, "Tôi không phải bệnh nhân tâm thần."
Thím Lục cười cười, bàn tay thả trên không trung lắc lắc, "À không! Tề Mạt tiểu thư đang nói cái gì thế? Tôi làm sao có thể cho là cô là bệnh nhân tâm thần được chứ! Cô mới bao nhiêu lớn, thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, làm sao có thể... Tôi biết cô đang nói đùa tôi, như vậy cho nên thật ra cô từ đâu tới đây vậy?"
Tôi giương mắt, trông thấy gương mặt thím Lục giống như được đánh sáp bóng loáng, bà ấy cười nhẹ nhàng khóe miệng lộ ra hàm răng lạnh buốt thấu xương. Quả nhiên, khi tôi nói thật thì không ai thèm tin. Tôi từ nhỏ đã sống trong bệnh viện tâm thần, đối với những người bình thường mà nói thì khó có thể chấp nhận nổi. Trong mắt bọn họ, tôi là thứ dị biệt. Nhưng tôi vẫn có thể giả vờ làm một người bình thường, tôi có thể.
Thế nên tôi ngồi thẳng người, trong đầu nhớ lại cái biểu cảm cao ngạo của Cung Diệu Thấm lúc nhìn tôi, sau đó liền bắt chước lại rồi nhìn thím Lục đáp, "Người nuôi dưỡng tôi làm việc trong bệnh viện tâm thần, nên tôi và y tá ở cùng một chỗ."
Thím Lục rất rõ ràng bị tôi, hoặc nói cho đúng hơn là cái dáng vẻ cao ngạo của Cung Diệu Thấm uy hiếp, bà ấy nghiêng người ngả về phía sau, không an phận cúi đầu xuống, dùng đũa không ngừng đếm hạt gạo trong bát, vẫn không nhịn được tự nhủ, "Thì ra là vậy, vậy cô và Mạc Khi tiên sinh, hai người chỉ là bạn bè sao? Cô có quen Uông tiên sinh không?"
Tôi bỏ qua câu hỏi đầu tiên của bà ấy, trong giọng nói rất rõ ràng biểu đạt vẻ thiếu kiên nhẫn, "Tôi không biết cái ông Uông tiên sinh kia."
"Thì ra là vậy." Thím Lục tỏ vẻ rất yên tâm vỗ nhẹ ngực của mình, một hồi lâu mới đem chiếc đũa trong tay đặt ngang trên miệng bát, hai tay bà ta chắp trước mặt, bà ấy nhìn như con gái mới lớn kể cho tôi nghe, "Uông tiên sinh là cha nuôi của Mạc Khi tiên sinh, chúng tôi quen biết từ lâu, cô biết không? Ông ấy thật sự rất tốt, tính tình của Mạc Khi rất giống ông ấy, chính là cái kiểu người cực kỳ hiền lành, bất luận kẻ nào cũng không đành lòng làm ông ấy tổn thương, cô biết không?" Nói xong, đôi mắt thím Lục lâm vào vòng xoay luẩn quẩn của suy tư, ngón tay của bà ấy xoa nắn mặt tôi, lơ đãng lại tung ra một câu, "Tuy nhiên kiểu người tốt thế này có lúc cũng là tai họa."
Lòng tôi chợt rung lên, luôn cảm thấy có chỗ nào không được bình thường. Tôi yên lặng nhìn về phía thím Lục, thân thể đột nhiên tự động trở nên bài xích. Tôi cúi đầu gắp cơm vào trong miệng, vội vàng nuốt xuống rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Rời khỏi bàn ăn, tôi nhẹ nhàng liếc nhìn dì Lục vẫn đang luyên thuyên cái gì đó với chính mình, trong đầu lại chợt hiện lên hình bóng thẫn thờ đang nhìn ra ngoài cửa sổ của y tá Ngưu.
"Thanh minh thời tiết vũ phân phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn."
Không hiểu tại sao, lúc đầu của tôi vang lên bài thơ này, nó sẽ tự động phác hoạ ra một hình ảnh làm lòng người say đắm.
Trên con đường dài mưa bụi mịt mù nhưng lại trống vắng không một ai. Một người đàn ông mặc áo khoác nho nhã mang theo một hành lý đơn giản và trong tay có một chiếc ô màu xanh. Ông ấy quay đầu nhìn phong cảnh phía sau, sau đó xoay người biến mất trong màn mưa.
Mưa vẫn tí tách rơi không ngừng, còn đâu đó xa xa từng giọt rơi vào trong hốc mắt của y tá Ngưu, rồi thấm vào cõi lòng bà.
Trong trạng thái thôi miên, tôi trở về thế giới thực. Không hiểu quỷ thần xui khiến làm sao mà tôi lại quay lại và bước ra cửa, liền trông thấy Daniel bước vào nhà như đang ở nhà mình.
Tôi nhìn anh ta với khuôn mặt trống rỗng, một đôi tay giấu sâu trong làn váy màu xanh lá. Đôi mắt to quyến rũ và sâu thẳm của Daniel sáng lên, anh bước lên phía trước và lịch sự nói với tôi, "Tề Mặc, em càng ngày càng xinh đẹp."
Tôi xưa nay chưa bao giờ cảm thấy đây là một lời khen, tựa hồ như như đang giả vờ buồn cười với trò cười mà mình luôn xem thường, tôi chỉ là nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Daniel là kiểu người nhiệt tình nên cũng sẽ không vì sự lạnh lùng của tôi đánh bại, anh đến gần tôi, nhìn qua tôi rồi nhìn sang thím Lục đang tận chức tận trách quét dọn gian phòng, lại lần nữa nhìn về phía tôi, "Anh tới lấy giấy tờ cho Mạc Khi, cậu ấy bảo anh là chắc chúng ở trong phòng em."
Tôi nhìn về phía cầu thang, "Để tôi tìm xem."
Daniel đi theo tôi đến phòng ngủ của chúng tôi, sau khi nhìn thấy căn phòng chỗ nào cũng có quần áo của Mạc Khi nên anh ta cực lì kinh hãi. Mặt của anh ta lúc nhận lấy tập hồ sơ trông cực kì khó coi, nhịn không được hỏi một câu, "Hai người ở cùng một phòng sao?"
Tôi chớp hai mắt như lẽ thường tình, "Vẫn luôn như vậy."
Lần đầu tiên mà anh ta không nói lời nào, như thể anh ta đang cố gắng hết sức để tiêu hóa tin tức trái đất sắp bị hủy diệt vậy. Tôi cúi đầu, trông thấy anh ấy nắm lấy hồ sơ trong tay, khớp tay nắm chặt đến trắng bệch. Kinh ngạc cùng tôi đối mặt giằng co một hồi, miễn cưỡng giương lên một nụ cười rất là khó xử, "Vậy anh đi trước."
Tôi dựa vào góc cầu thang, trông tôi xanh mướt như một cọng cỏ. Cúi đầu tôi nhìn bóng dáng Daniel đang vội vàng rời đi, trong nội tâm hoàn toàn nghĩ không ra đối với người bình thường thì anh em ở cùng một phòng, ngủ cùng một giường thì có vấn đề gì.
Mặc dù tôi đã đọc rất nhiều sách, tôi vẫn không biết nhiều về thế giới thực mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm. Vả lại, lúc đó tôi cũng thực sự không biết rằng các nhà xã hội học, đều rất “xã hội”.
Comments