top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Chương 27: Anh hứa là sẽ chăm sóc em thật tốt

Updated: May 5, 2024

Phần 2: Thế giới thực

Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh

Edited by Nát Viết Nhảm

 

Những ngày sau đó trôi qua rất nhanh, tôi và Mạc Khi cãi cọ về thói quen sinh tồn giữa người bình thường và người tâm thần, cuối cùng tiến tới một sự thống nhất kỳ lạ.

Ngay từ đầu, chỉ cần Mạc Khi nói muốn tôi làm một người bình thường, tôi liền khóc lên thật thống khổ, rồi nháo nhào đòi về bệnh viện tâm thần. Còn Mạc Khi từ trước đến giờ không bao giờ ầm ĩ với tôi, anh luôn ôn nhu, dịu dàng an ủi tôi, ở bên cạnh chăm sóc tôi.

Tuy nhiên có mấy lần, anh bị tôi quấy phá thực sự chịu không nổi, chỉ còn đường tránh đi.

Hôm đó bên ngoài trời mưa, anh mới vừa từ trường trở về, trong tay ôm mấy quyển tiểu thuyết mà anh mượn cho tôi cùng với mấy quyển sách chuyên môn của mình. Anh đặt cây dù đẫm nước mưa dựng ở đầu tường, ánh mắt của anh dõi vào trong nhà, ngẩng đầu nhìn thấy tôi đang ngồi trên ghế sô pha gặm một quả táo.

Anh chậm rãi bước tới, đặt sách lên trên bàn, theo thói quen bèn vuốt ve đầu tôi, "Hôm nay thế nào?"

"Ừm." Tôi yếu ớt đáp lại một từ, vẫn không buồn chớp mắt chăm chú nhìn vào cái thứ trước mặt gọi là 'Màn hình TV', bên trên còn hiện cái bóng của chính mình.

Mạc Khi giương mắt quét một chút, đột nhiên phát hiện không hợp lý, liền hỏi tôi, "Hôm nay thím Lục không tới nấu cơm cho em sao?"

Tôi "Ừm" một tiếng, trong đầu vội vàng hiện lên hình ảnh một người đàn bà trung niên đối tôi coi như cũng được. Biểu lộ của Mạc Khi lập tức trở nên có chút khó coi, anh lấy ra từ trong túi sách của mình một thứ gọi là 'Điện thoại', nhấn nhấn mấy cái rồi bắt đầu nói chuyện, "Này? Thím Lục, hôm nay thím không tới sao?"

Sau khi nói với thím Lục mấy câu, sắc mặt Mạc Khi trở nên kỳ lạ. Anh há hốc mồm, cuối cùng rất ngượng ngùng kết thúc cuộc gọi, "Là như thế này, chắc có lẽ Tề Mạt quên rồi, không có chuyện gì, tôi cúp trước."

Mạc Khi cúp điện thoại, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi, "Thím Lục nói hôm trước bà ấy đã nói cho em là hôm nay có việc không thể tới, sao em lại không nói cho anh."

Tôi lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Mạc Khi thở dài "Em đấy... Người đã bao lớn rồi, làm sao vẫn còn như thế. Lần sau thím Lục hoặc có người nào đó nói gì thì phải chuyển lời cho anh, em phải nhớ kỹ, nếu không sẽ chậm trễ rất nhiều chuyện có biết hay không?"

Tôi tỏ vẻ chán ghét với lời dặn dò ân cần của Mạc Khi, bày ra một bộ mặt lầm lì không thèm đáp lại.

Mạc Khi sững sờ với tôi nửa ngày, rốt cục vẫn nhịn không nói gì với tôi. Anh đứng dậy, đi đến tủ lạnh trước mặt, vừa lấy ra đủ loại đồ ăn bên trong vừa hỏi tôi, "Em muốn ăn cái gì, anh làm cho em."

Tôi hung hăng cạp hết quả táo hạch, trong cổ họng hình như bị nghẹn đến khổ sở muốn chết, thế nhưng tôi chỉ che lấy cổ của mình giữ im lặng.

Mạc Khi giương mắt nhìn qua tôi, cầm trong tay một túi sủi cảo đông lạnh đi tới hỏi, "Em sao thế? Nếu không chúng ta ăn sủi cảo nước được không?"

Mạc Khi nói, ngẩng đầu lo lắng sờ lên đầu của tôi. Mái tóc xoăn của tôi bị anh vò vò xù xù muốn tĩnh điện. Tôi cầm trong tay quả táo hạch tiện tay ném trên mặt đất, liền hung hăng hất tay Mạc Khi ra.

Trong nháy mắt đó, tôi rụt rè liếc nhìn Mạc Khi vì có chút hoảng loạn không thể giải thích được. Bàn tay anh ta đóng băng trong không khí, lắc lư như một con rối gỗ trong chốc lát trước khi rơi xuống. Anh mở miệng nhìn tôi sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng có chút tức giận, "Tề Mạt, em muốn cái gì?" Đừng quên, em là người đã nhờ anh đưa em ra ngoài, tại sao bây giờ em lại biến thành như vầy? Nếu anh biết rằng em sẽ như thế này, anh không tội tình gì đem em ra ngoài, chúng ta cùng nhau ở cái địa ngục đó, em chắc sẽ đối xử tốt hơn vài phần với anh đúng không?"

Mặt tôi liền trở nên căng thẳng, một đôi mắt lãnh khốc đối đầu với Mạc Khi, bởi vì trong lời nói kia của Mạc Khi có nhắc đến ‘Cái địa ngục’ với vẻ đầy bất mãn, tôi lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên, "Vậy anh đem tôi trở về đi! Nơi này không hề tốt! Tôi không muốn ở cái nơi này ngây ngốc, ở đây không hề có bạn của tôi, không có y tá Ngưu, không có 345, tôi không thèm làm Tề Mạt, chính anh bắt tôi ở đây, tôi muốn trở về ngay bây giờ, anh đem tôi về ngay!"

Mạc Khi tức giận nhìn tôi, ức chế không nổi nữa bèn chộp lấy vai tôi rồi bỗng nhiên lắc lư, "Em nói gì? Ban đầu là ai trông tội nghiệp khiến anh phải đem em đi, hiện tại lại muốn anh trơ mắt đưa em trở về sao? Anh cho em biết, muộn rồi!"

Tôi giãy giụa trước mặt Mạc Khi, cảm thấy Mạc Khi trước mắt này, cùng 424 mà trước đó tôi quen, thật sự là càng ngày càng khác nhau.

424 trước kia, mặc kệ tôi có làm chuyện gì kỳ lạ thế nào, anh cũng sẽ mỉm cười nhìn tôi, ôn nhu săn sóc tôi. Cái loại cảm giác này khiến tôi dễ chịu, khiến tôi nguyện ý muốn cùng anh bên nhau mãi mãi. Nhưng còn bây giờ, cái thằng cha gọi là Mạc Khi này, anh ấy vừa dễ giận lại còn kiệm lời, luôn luôn cảm thấy tôi làm cái này cái kia không đúng, tôi không thể tự do tự tại muốn làm gì thì làm cái đó giống trước kia. Bởi vì cho dù tôi làm như thế nào, Mạc Khi đều sẽ cảm thấy tôi làm không đúng, anh dùng cái giọng lèm bèm dạy đời y như y tá Ngưu, bắt ép tôi, khiến tôi cảm thấy có thở cũng thở không thông.

Tôi không biết là tôi thay đổi, hay là 424 thay đổi.

Trong tim tôi lại một lần nữa dâng lên một trận ủy khuất chua xót vô hạn khiến hai hốc mắt tôi chợt có nước chảy ra, cuối cùng biến thành tôi mất lý trí gào khóc, "A! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!" Tôi nắm tay đặt trên lỗ tai, vừa khóc lóc vừa khụy hai cái chân vô lực ngồi xuống đất.

Mạc Khi yên lặng đứng tại chỗ, anh không giống thường ngày mỗi khi trông thấy tôi khóc liền ngoan ngoãn dỗ dành phục tùng tôi. Thế nhưng lần này anh chỉ đứng tại chỗ, nhìn tôi khóc một lúc lâu, quay người đi vào trong phòng bếp.

Màng nhĩ của tôi ù ù sau một hồi gào khóc bi thống thật lâu, chợt xa chợt gần nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng nước rả rích. Lúc ấy tôi không biết Mạc Khi đang làm cái gì, còn khù khờ tưởng rằng Mạc Khi đang khóc.

Trong trí nhớ của mình, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy Mạc Khi khóc, mặc kệ tôi tra tấn anh thế nào, mặc kệ trong lòng anh đã nhận bao nhiêu tổn thương, anh vẫn sẽ không bao giờ khóc.

Tôi khóc mệt, nên cũng chủ động biến gào khóc thành thút thít. Dựa đầu vào ghế sa lon bên cạnh, cả người tôi co quắp ngồi trên rìa tấm thảm mềm mại, đầu tôi đau nhức do khóc quá nhiều, hai huyệt thái dương như kim đâm. Tôi nhíu mày, yên lặng chịu đựng những đau đớn này, mém xíu nữa là tôi choáng váng ngủ thiếp mất. Ngay lúc sắp ngất tới nơi, Mạc Khi đặt trước mặt tôi một bàn bánh sủi cảo nóng hổi.

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, tận lực dấu diếm không cho Mạc Khi thấy tôi đang khổ sở. Thế nhưng Mạc Khi cũng không nhìn tôi, anh quay đầu lại, nhặt ghi chép và sách vở trên ghế sofa bên cạnh lên, lạnh lùng nói với tôi, "Em đói bụng liền ăn cái này đi, anh còn phải đến thư viện, khả năng khuya mới có thể trở về, buồn ngủ thì em ngủ trước đi, không cần chờ anh..." Mạc Khi nói đến đây dừng lại, anh có lẽ đột nhiên nhớ ra, tôi căn bản chẳng bao giờ chờ anh. Thế nhưng anh phối hợp thở dài, nói thêm, "Anh đi trước." Xoay người liền rời đi.

Đợi đến Mạc Khi đóng cửa lại, tôi liền ngồi xổm giống con chó con ngồi trước bàn sủi cảo.

Khói nóng bốc lên làm lòng tôi thoải mái, tôi nhìn viên sủi cảo trăng trắng, nội tâm tôi vừa chua xót vừa ấm áp. Tôi nhặt đôi đũa từ mép đĩa lên và vật lộn gắp viên sủi cảo cho vào miệng.

Sủi cảo kỳ thật rất nóng, nhưng bởi vì tôi đói cồn cào, nên cũng chẳng thèm để ý chỉ ngồi chăm chú ăn. Khi độ nóng đã giảm, tôi dứt khoát ném đũa đi, dùng tay bốc từng viên sủi cảo ăn.

Tôi cảm thấy như tôi chưa bao giờ như thế này, rất giống một kẻ tâm thần.

Sau khi ăn xong sủi cảo, tôi cảm giác sức lực của mình cũng khôi phục đôi chút, tôi nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một hồi, suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng bình tĩnh đứng dậy đi lên lầu ngủ.

Tôi ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, sau đó thay một thứ gọi là 'đồ ngủ' trông giống như áo bệnh của tôi rồi nằm xuống. Một mình trong tấm chăn bông, mệt mỏi và lạc lõng, tôi nhìn ánh đèn trước mặt, bần thần một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Sau đó, tôi bị cái vuốt ve của Mạc Khi làm tỉnh lại, tôi mở mắt ra trông thấy Mạc Khi nằm nghiêng về phía tôi, trong đôi mắt thấp thoáng thất vọng cùng ưu tư, cộng thêm sự dịu dàng giữa lông mày dường như là bẩm sinh.

Vào thời khắc ấy, tôi cảm thấy tim mình cũng sắp vỡ tan.

Anh thấy tôi tỉnh, liền đứng dậy muốn rời đi. Tôi vươn tay nhô khỏi chăn mền, liền kéo anh lại.

Anh quay người, hỏi nhẹ nhàng như thể tôi vẫn đang ngủ, "Thế nào?"

"Chúng ta ngủ chung đi."

Anh cười cười, "Như vậy không ổn."

Tôi nhíu mày, lại lần nữa quật cường hỏi, "Vì sao trong bệnh viện tâm thần có thể, còn ngoài đây thì không thể."

Anh há hốc mồm, có lẽ còn muốn dạy bảo tôi rằng bệnh viện tâm thần là bệnh tâm thần viện, thế giới thực là thế giới thực vân vân. Nhưng để tránh về sau cục diện rơi vào tình trạng vô hạn bế tắc, anh chỉ gật gật đầu, "Em nói đúng, chúng ta ngủ chung."

Mạc Khi nói xong, vén chăn lên ôm lấy tôi. Tôi nằm trong vòng tay anh, mặt tôi cảm nhận được nội tiết tố nam trong cơ thể anh, tôi không hề đỏ mặt còn hỏi thêm, "Sau này chúng ta ngủ cùng nhau nhé?"

Anh trầm mặc, rất lâu sau đó gật gật trên đầu tôi, "Được."

Tôi cười cười, hít một hơi thật sâu những mùi hương trong trẻo của anh và nói, "Về sau em sẽ nghe lời anh, anh không nên để em một mình ở đây, chỗ này so với bệnh viện tâm thần còn kinh khủng hơn, chỗ này không có cái gì, không có ai cùng em nói chuyện, không ai thèm để ý đến em, mấy thứ ở đây em đều không biết chúng là gì, em sợ lắm."

Mạc Khi nắm tay đặt ở trên đầu của tôi nhẹ nhàng vuốt ve, trái tim tôi nhảy lên mãnh liệt, "Từ nay về sau, anh sẽ không để em ở đây một mình nữa, anh hứa sẽ chăm sóc em thật tốt, yên tâm nhé." Sau khi Mạc Khi nói xong, anh dừng lại một chút, cúi người xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

Tôi nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời, toàn thân tôi trở nên tỉnh táo mãnh liệt.

Về sau phòng ngủ của chúng tôi hợp thành một, chúng tôi không làm tình, nhưng luôn ở bên nhau.

Tôi tin rằng kiểu ôm ấp thân mật tim bên tim này có sẽ không có đôi tình lữ nào mà không thích tận hưởng.

Kể từ lúc Mạc Khi ngủ cùng với tôi, rốt cuộc tôi đã quyết định mở lòng và bắt đầu quyết tâm học cách trở thành một người bình thường trong thế giới thực. Mặc dù trong tâm khảm, tôi luôn cảm thấy rằng tôi vẫn là một kẻ tâm thần bẩm sinh.

Nhưng vậy thì thế nào? Mấy người diễn giỏi ở thế gian này đều bị bệnh tâm thần, chẳng phải sao? Ngẫm nghĩ lại 117 với 231 hẳn sẽ hiểu điều này nhất.

Related Posts

See All

Opmerkingen


bottom of page