Phần 2: Thế giới thực
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Trong chớp mắt, tôi đã sống tại thế giới thực được hơn nửa tháng.
Nhà của Mạc Khi, cũng có nghĩa là căn nhà rất rộng của 424, rộng chắc phải bằng mấy lần những căn nhà có sân vườn bình thường khác. Cầu thang bình thường và cầu thang để đi xuống tầng hầm thì dẫn ra những hướng khác nhau, một cái là thông vào phòng đọc sách, một cái lại thông vào phòng ngủ của tôi và Mạc Khi.
Chuẩn xác mà nói, là phòng ngủ của chúng tôi
Ngay sau khi đi vào căn nhà màu trắng rộng lớn này thì tôi được Mạc Khi trực tiếp dẫn lên phòng ngủ trên lầu. Gian phòng rất lớn, bên trong cũng chỉ có một chiếc giường thật lớn, lớn chắc phải bằng hai cái giường đơn ghép lại. Tôi mơ màng úp vào mặt giường lớn phía trước, nghe thấy Mạc Khi đang đứng cạnh cẩn thận dặn dò, "Nơi này sau này sẽ là phòng của em, toilet ở bên cạnh , bên trên giá sách còn chuẩn bị cho em vài cuốn sách, anh thấy em rất thích đọc truyện nước ngoài... nếu đói bụng thì xuống lầu ăn cơm, nếu như anh không ở đây, thì em cứ hỏi thím Lục, thím Lục là người phụ trách quét dọn, lo cơm nước trong nhà chúng ta, ngày mai em có thể gặp bà ấy."
Nghe Mạc Khi cứ lao thao bất tuyệt giống như y tá Ngưu, tôi há mồm liền ngáp một cái.
Anh ấy sắp xếp rất chỉn chu cho tôi mấy nhu yếu phẩm hàng ngày mà anh ấy đã mua. Từ cái ly pha lê trong suốt, rồi các loại quần áo đủ các kiểu loại màu sắc, đến giày dép và cả đồ vệ sinh cá nhân. Cho đến lúc này, tôi mới phát hiện, thì ra cái lúc tôi trốn khỏi bệnh viện tâm thần tôi chỉ mang có mỗi cái thân này ra khỏi đó.
Nghĩ đến đây, trong cái bệnh viện tâm thần kia, đúng là tôi cũng chẳng muốn mang theo cái gì hết. Ngoại trừ cái thư viện kia và 345, đáng tiếc là bọn họ đều không thể mang theo được.
Tôi mệt mỏi chớp mắt mấy cái, đầu tôi bây giờ vẫn còn choáng váng vì những va chạm từ hôm qua và tác dụng của thuốc mê. Xoay người ngồi trên chiếc giường lớn, thân thể của tôi ngả ra sau, cuộn mình lại như một đứa bé, chỉ chốc lát sau tôi liền ngủ thiếp đi.
Có lẽ tôi thật sự quá mệt mỏi, cho nên mấy ngày nay tôi ngủ rất ngon. Vả lại trong trí nhớ của mình thì tôi không có nằm mơ.
Lúc tôi tỉnh dậy, cái đồng hồ treo tường trông như cái đĩa đã chỉ mười giờ rưỡi tối. Tôi trở mình, thấy người mình được trùm kín bên trong chiếc chăn nặng trĩu có họa tiết hoa lá. Hơi ấm dai dẳng ấy bao phủ lấy tôi, khiến tôi chỉ muốn vùi mình trong chăn ngủ tiếp.
Lúc ấy tôi ôm lấy tấm chăn mềm mại, bâng quơ tôi chợt cảm thấy cái chăn mềm mại này quả thật là một cái chăn thần kỳ. Nó không hề giống với cái chăn bẩn thỉu trong bệnh viện tâm thần, và nó cũng không mỏng như cái chăn kia, thế nên bây giờ tôi không còn tỉnh dậy giữa đêm do cái lạnh ngoài kia. Vả lại, tấm chăn này lại có mấy bông hoa in bên trên.
Tôi vui vẻ ôm tấm chăn mềm mại một hồi lâu, nghĩ lại mới ý thức rằng mình bây giờ đang sống tại nhà của Mạc Khi. Thời gian trôi qua thật thật nhanh, tưởng chừng như mới đêm qua tôi còn nói chuyện với 424 trên cái giường trong bệnh viện tâm thần ấy chứ!
Thế nhưng nếu như không phải do bác sĩ Hàn, có lẽ tôi còn đang sống trong bệnh viện tâm thần đấy nhỉ? Nói đến đây, tôi căn bản cũng không muốn rời đi, vả lại 424, Mạc Khi của hiện tại, anh ấy vì cái gì mà nguyện ý mang tôi rời khỏi đó? Trong bệnh viện tâm thần, anh ấy là 424, nhưng còn bây giờ, tại thế giới hiện thực này, anh ấy đẹp như thế, sạch sẽ như thế, anh ấy sẽ là ai đây?
Nghĩ tới đây, trong tim tôi đột nhiên dâng lên một loạt những cảnh giác. Từ trên giường bước xuống, tôi mở cửa đi ra ngoài. Tôi dò xét bốn phía một hồi mới từ từ nhìn về phía hành lang tìm tòi cách đi xuống dưới lầu.
Rón rén bước xuống cầu thang, tôi phát hiện dưới lầu có ánh sáng. Đối với tôi mà nói, cái ống dài dài trắng trắng trong bệnh viện tâm thần mới gọi là đèn, còn bây giờ, cái đèn vàng xa lạ bất động trong phòng khiến tôi vô thức xem như dưới lầu là ban ngày trong thế giới thực, còn trên lầu là đêm tối.
Sau một hồi ngắm nghía cái đèn treo ở ngay giữa trung tâm của căn nhà, tôi đi vào trong phòng khách. Bởi vì bước chân của tôi tương đối nhẹ, cho nên cái người đang ngồi trên cái thứ gì mềm mềm kia cũng không có chú ý tới tôi. Mạc Khi cúi đầu, mặc trên người một chiếc áo thun đen cùng quần jean. Một đôi mắt nghiêm túc đang đọc quyển sách trong tay, thỉnh thoảng còn cầm bút viết viết cái gì đó trong quyển sổ nhỏ.
Tôi nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới cái thứ xa lạ hay còn gọi là ‘Nhà của Mạc Khi’, rốt cục lại nhút nhát đi tới bên người Mạc Khi.
Mạc Khi ngẩng đầu, đôi mắt ẩn lên vẻ mỏi mệt do đã tập trung một hồi lâu. Anh đứng dậy, cố hết sức nở ra một nụ cười, đưa tay xoa xoa một bên huyệt thái dương, "Em đã tỉnh rồi à? Ngủ có tốt không?"
Tôi lắc đầu, "Cũng tốt." Sau đó lại hỏi Mạc Khi, "Có phải em đã bỏ lỡ giờ ăn cơm rồi không?"
Mạc Khi nhếch môi, đưa tay sờ soạng mặt của tôi, "Về sau sẽ không còn bỏ lỡ giờ ăn cơm nữa, em muốn ăn giờ nào thì ăn giờ đó, còn có ..." Mạc Khi hơi nắm tay lại rồi đặt trên mặt tôi nhéo nhéo mấy cái, "Từ nay hễ trả lời, nếu em muốn nói có thì gật đầu, nói không thì lắc đầu, có biết hay không?"
"Vì sao?" Vẫn như cũ, gương mặt tôi biểu hiện vẻ từ chối hiểu, bất tri bất giác tôi có vẻ như sinh ra loại cảnh giác xa lạ với Mạc Khi.
Mạc Khi nắm tay thả trên vai của tôi, cường độ không nhẹ không nặng, giống như xoa bóp rất dễ chịu, "Bởi vì bây giờ đang ở thế giới thực, về sau mặc kệ làm cái gì, đều phải hành xử như người bình thường, như vậy thì người khác mới sẽ thích em, biết không?"
"Tại sao phải làm cho người khác thích?" Tôi nhìn qua Mạc Khi, tỏ vẻ lời nói của Mạc Khi rất buồn cười.
Mạc Khi nghiêm túc suy nghĩ nghiêng đầu sang, khiến tôi lập tức liền nhớ đến dáng vẻ của y tá Ngưu như đang đối đãi với mấy đứa con nít, "Bởi vì để người khác thích là chuyện tốt chứ sao! Tất cả mọi người thích em, em cũng sẽ sống vui vẻ hơn. Hai bên cùng có lợi, biết không?"
Tôi bĩu môi, vừa hung ác liếc Mạc Khi một cái, "Có gì đặc biệt hơn người, em không muốn!" Tôi dứt lời, quay người phách lối nằm bên cạnh Mạc Khi, khi tôi nằm trên cái thứ đồ mềm nhũn kia tự nhiên nó lũng xuống, làm tôi nhất thời hoảng hốt vì tôi tưởng mình làm hư nó rồi nên càng vội vàng đứng dậy.
Mạc Khi cười rồi kéo tôi ôm vào lòng anh để anh xoa đầu tôi. Giống như khi còn bé y tá Ngưu cũng hay ôm tôi vào lòng rồi vuốt ve tôi như con mèo con, “Không cần sợ, đây là ghế sô pha, chính bởi vì nó như vầy, nên ngồi lên rất thoải mái đúng không?"
Tôi cảnh giác nhìn sang cái thứ gọi là ghế sô pha này, vừa hiếu kì vừa cảnh giác. Nửa là e ngại nửa là vô tri rúc vào trong lòng Mạc Khi, tôi lại hỏi, "424, anh rốt cuộc là ai? Người tâm thần, hay là người bình thường?"
Mạc Khi dừng một chút, đầu tiên là uốn nắn tôi, "Từ hôm nay trở đi, gọi anh là Mạc Khi là được, em không còn là 327, anh cũng không còn là 424, anh là Mạc Khi, còn em là Tề Mạt." Sau đó anh kề mặt sát lên khuôn mặt của tôi, thanh âm nặng nề nói, "Em là ai, anh là cái gì của em."
Tôi trừng mắt nhìn, trông thấy tóc mai mềm mại của anh chồng chất trên khóe mắt tôi, trong không khí bao hàm một loại nhu tình mập mờ nào đó. Mặt của tôi có chút nóng, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh gật đầu, "Anh là bệnh nhân tâm thần."
Mạc Khi trong mắt lướt qua vẻ thất vọng, lại vẫn kiên nhẫn cùng tôi giải thích, "Anh không biết hiện tại có nên cùng em nói chuyện rõ ràng hết tất cả mọi thứ không, nhưng mà anh nhìn em như thế này, thật không thích hợp để biết quá nhiều. Tóm lại, về sau anh sẽ đem hết thảy nói cho em biết, em tin tưởng anh, anh là người bình thường, chúng ta đều là người bình thường, chúng ta đang sống trong thế giới thực, chúng ta cũng sống như người bình thường, chúng ta chính là người bình thường, Tề Mạt."
Tôi lắc đầu, bài xích đưa tay che hai lỗ tai lại, "Em không muốn! Ai nói trong thế giới thực phải sống như người bình thường! Vậy em cũng không nên ở chỗ này ngây ngốc! Em muốn về nhà, em muốn về bệnh viện tâm thần." Nói xong, tôi đẩy Mạc Khi ra, quay người liền chạy ra cửa.
Tất cả những người bình thường nghe đến đây khẳng định đều cảm thấy không thể nói lý với tôi. Bởi vì trong thế giời của người bình thường, một người đàn ông tốt đã giải cứu tôi từ trong bệnh viện tâm thần, còn chỉ dạy tôi cách làm một người bình thường thì quả nhiên là rất hợp tình hợp lý. Còn tôi chẳng những bài xích chuyện như vậy, còn tranh cãi muốn về sống chung với bệnh nhân tâm thần như bác sĩ Hàn, mấy người chắc chắn là nói tôi bị khùng rồi, thế nhưng ngay lúc đó, chính bản thân tôi cũng cảm thấy mình là con điên, nên tôi cũng chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ tôi thế nào đâu.
Đối với tôi mà nói, bệnh viện tâm thần mới là nhà của tôi.
Hạnh Hoa thôn của tôi, chốn đào nguyên của tôi.
Tôi hoàn toàn không thèm quay lại mà chạy ngay tới cửa, thế nhưng không thể nào kéo cái cửa trước mặt được. Tôi điên cuồng xô xô cái cửa trước mặt, thế nhưng trong lúc đang hỗn loại thì Mạc Khi lại từ đằng sau ôm tôi vào lòng.
Bởi vì khí lực của tôi quá yếu ớt, cho nên rất dễ dàng bị Mạc Khi trói vào trong ngực. Tay của anh chạm vào trán tôi, cố gắng trấn định tôi, "Tề Mạt, em bình tĩnh một chút, không có chuyện gì, em không nên ồn ào, nơi này cách bệnh viện tâm thần Trường An rất rất xa, em trở về không được, em ở lại nơi này đi, anh sẽ chăm sóc em, anh sẽ săn sóc em thật tốt, có được không?"
Tôi mệt mỏi co quắp ngồi xuống dưới đất, rốt cục cũng không còn giãy dụa. Đại não trống rỗng chấn động hồi lâu, trong lòng của tôi đột nhiên quanh quẩn một trận sóng bi thương mãnh liệt.
Kỳ thật đây cũng là cảm giác mà tất cả mọi người đều đã trải qua rồi đúng không, lần đầu rời khỏi nơi mình đang sống, cô đơn cùng lạc lõng không ai hiểu thấu. Tôi nắm thật chặt tóc của mình, không cách nào khống chế bắt đầu sụp đổ rồi khóc lớn.
Đôi mắt mông lung đẫm lệ, Mạc Khi khẩn trương không biết phải làm thế nào cho phải. Chắc hẳn từ trước tới nay anh chưa từng gặp loại người nào khác thường như tôi, nhưng bên trong thế giới hiện thực lúc này, nhất cử nhất động của tôi đều khiến anh không thể nào lý giải được. Thế nhưng, anh sớm nên nghĩ tới, tôi đã nói rồi, tôi là người bị bệnh thần kinh.
Cũng xem như Mạc Khi có cứu tôi ra, rồi cũng xem như từ nay về sau tôi không còn bị bác sĩ Hàn ngược đãi, xem như Mạc Khi cũng giống như cái thứ ân nhân cứu mạng của tôi mà trong sách hay nói, thế nhưng tôi đối với những thứ anh đã làm cho tôi cũng không hề nảy sinh thứ gì gọi là cảm mến ân tình. Tất cả những thứ đã phát sinh, đối với tôi mà nói, đều là chuyện đương nhiên.
231 đại tiểu tiện bài tiết không kiềm chế, khiến cho tôi sống trong bầu không khí đầy mùi hôi thối cũng là chuyện đương nhiên. 345 mỗi ngày đều sẽ ăn hết thức ăn của tôi, trong lúc y tá Ngưu không có ở đây, tôi chỉ có thể ăn mấy hạt đậu nành cho đỡ đói cũng là chuyện đương nhiên. Cổ Lệ suốt ngày cứ thút thít, Mao Đầu suốt ngày cứ thét lên, 117 ngày nào cũng gọi điện thoại, hết thảy hết thảy, toàn bộ đều là chuyện đương nhiên. Cho nên Mạc Khi đối xử tốt với tôi, cũng đều được tôi quy về lẽ thường tình.
Mạc Khi ôn nhu vỗ lưng của tôi, một câu không nói, vẻ mặt tràn đầy kiên nhẫn. Còn tôi sau một hồi khóc rất lâu rốt cục cũng mệt mỏi, che lấy bụng của mình cùng Mạc Khi nói, "Đói bụng."
Mạc Khi mệt mỏi cười cười, nâng tôi từ dưới đất đưa đến trên ghế sô pha, sau đó đi đến một cái gì đó màu trắng, được Mạc Khi gọi là 'Tủ lạnh' tìm đồ ăn rồi nói, "Em chờ chút, anh bây giờ lập tức nấu cơm nóng cho em, em yên tâm, về sau em sẽ không còn đói bụng."
Tôi ngồi ở trên ghế sô pha, cả người mơ màng co quắp ở nơi đó, vô ý thức "Ừm" một tiếng.
Comments