top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Chương 25: Và giờ đây, chân tướng nằm trong tay tôi

Updated: Apr 27, 2024

Phiên ngoại về Mạc Khi

Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh

Edited by Nát Viết Nhảm

 

Ngồi trên giường, ngắm nghía bốn phía, tôi phát hiện ngoại trừ giờ ăn cơm uống thuốc còn có giờ hóng mát, y tá hoặc bác sĩ đều sẽ rất ít đi vào phòng bệnh. Họ ngẫu nhiên nhìn qua nhìn lại căn phòng mấy lần, họ đều nhanh chóng rời khỏi cái phòng bệnh này vì vị huynh đài giường bên không biết khống chế hệ bài tiết của mình.

Tôi cũng bộc lộ luôn biểu hiện bình thường của mình, chẳng hạn như sự chán ghét ra mặt đối với người đàn ông buộc chỏm tóc kia.

Nhớ hồi nhỏ, tôi sống cùng chú Uông ở góc đường Bảo Sơn, bên cạnh cũng có một gia đình kia, trong nhà có một đứa con trai đần độn giống vầy. Đứa con trai kia có một điều rất thần kỳ, đó là một năm bốn mùa, mặc kệ thời tiết như thế nào, khô ráo hay ướt át, trên đầu của nó lúc nào cũng sẽ có ba túm lông dựng thẳng lên, mà cái tên 231 trong phòng bệnh này, và thằng ngốc kia, rõ ràng chính là từ một cái khuôn đúc ra.

Sau một hồi làm quen với sự ồn ào khác thường của bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện, tôi ổn định lại tâm trí, bắt đầu chuẩn bị kỹ càng cho kế hoạch của mình.

Đầu tiên, buổi tối hôm nay, tôi cần lẻn vào phòng làm việc của viện trưởng, tìm cho ra căn phòng mà vợ của chú Uông, cũng chính là y tá Ngưu đang trông coi, rồi từ đó mới tìm tới đứa bé kia. Mà căn cứ vào việc cả thế giới đều hiểu rõ thân phận liên quan tới cô bé, tôi nghĩa rằng ắt hẳn sẽ không khó tìm con bé. Chỉ cần trên bệnh án có viết cha mẹ là 087 và Lộ Diêu là dễ rồi.

Nghĩ như vậy, tôi đắc ý cười một tiếng, lúc ngẩng đầu lên vẫn chưa hiểu rõ tình hình ra sao, thế mà đấy là lần đầu tiên mà tôi trông thấy 327.

Con bé mặc bộ đồng phục bệnh nhân cũ nát rộng thùng thình, đung đa đung đưa rượt nhau trong phòng cùng một bé gái khác tên là 345. Tôi nhìn thấy con bé cũng chẳng phải là do trời sinh có giác quan thứ sáu mạnh mẽ chi, mà chỉ đơn giản là tôi bị hấp dẫn bởi em ấy.

Tôi có thể cảm nhận được em ấy không giống những người chung quanh đây. Đôi mắt của em và cả mũi miệng, chỉ cần liếc qua một lượt thì cũng có thể nhận ra em ấy trông không giống một bệnh nhân tâm thần.

Nhìn kỹ lại, tôi có thể suy đoán ra, năm nay chắc con bé tầm mười lăm mười sáu tuổi, đầu tóc bờm xờm xơ rối do không được chăm sóc kĩ càng, nhưng thoạt trông con bé lại rất hồn nhiên, gương mặt của em ấy thật thanh lệ, nhưng ẩn sau sự thanh lệ ấy lại còn vấn vương một vẻ kiều diễm khiến lòng người xao xuyến. Đó là cái cảm giác xao xuyến nhưng lại khiến người khác rung động nhớ nhung, và nó cũng khiến người ta dễ liên tưởng đến những vị quận chúa lớn lên trong sơn trang, vừa quật cường lại còn ngây thơ.

Tôi mỉm cười, nhưng lúc đó tôi cũng chỉ xem em ấy như một người lạ gặp qua đường lướt qua trước mắt tôi. Lúc ấy, tôi có lẽ còn đang nghĩ, nếu như em ấy là đứa con gái mà tôi muốn tìm thì tốt biết chừng nào.

Mà rất may mắn, em ấy lại chính là người tôi muốn tìm.

Chờ đến nửa đêm, tôi lén lút trượt xuống giường, lần mò theo trí nhớ mà tìm tới cửa phòng làm việc của viện trưởng, còn đang định lấy cái kim băng mà mình đã chuẩn bị xong để cạy khóa, thì tôi chợt nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói.

Hai người ở bên trong không mở đèn, rõ như ban ngày là họ đang bàn bạc một vấn đề bí mật nào đó.

Tôi lại một lần nữa nghe được giọng Cung Diệu Thấm, "Viện trưởng, hôm nay bà diễn thật tốt đấy nhá! Tôi mém xíu nữa còn tưởng bản thân mình bị điên thật nữa đấy!"

Tôi đang kinh ngạc thì lại nghe thấy giọng của viện trưởng, "Cô trả tiền cho tôi, nên dĩ nhiên là tôi phải làm tròn bổn phận của mình thôi. Nhưng cũng khá khen là cô cũng thật cơ trí, vừa giết cha mẹ mình xong thì đã lập tức tìm được đường lui, đừng có nói với tôi là trước đó cô cũng từng giết người đấy nhá?"

Cung Diệu Thấm cười lạnh hai tiếng, "Tôi chỉ là không muốn chết thôi, bà biết không? Vào lúc đấy tôi trông thấy nhiều máu như vậy, nhưng trong nội tâm chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là tôi không muốn chết, tôi nhìn thấy cha mẹ của tôi đã chết hết rồi, nhưng trong nội tâm của tôi vẫn chỉ có chính mình. Có lẽ bà nói đúng, tôi thật sự là một đứa thần kinh."

Viện trưởng trầm mặc, về sau truyền đến tiếng bước chân dần dần bước đến, "Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm, về sau cô là bệnh nhân, nên đừng tới tìm tôi. Cô phải biết ấy là, chỉ tính đến cái chuyện lo lót cho cô khỏi bị chẩn đoán trong bệnh viện công, để được chuyển thẳng đến bệnh viện này của tôi, thì tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức đấy nhá, thế nên chỉ xin cô ngàn vạn lần cũng đừng để xảy ra sự cố gì ảnh hưởng đến tôi."

"Ha ha, biết rồi!" Cung Diệu Thấm phách lối cười cợt vài tiếng, rồi sau đó thì tôi chỉ nghe thấy tiếng mở cửa.

Tôi cấp tốc quay người chạy đến một góc cua, rồi tựa vào tường nghe thấy hàng loại những thanh âm nối đôi nhau vang lên, từ tiếng bước chân, tiếng cười nói, đến cả tiếng nhảy nhót, mãi cho đến khi chúng biến mất ở cuối hành lang, tôi mới một lần nữa đi trở về cửa phòng làm việc.

Dùng kim băng cạy ổ khóa cửa là một món nghề mà tôi học được từ một ông chú sống cạnh nhà tôi khi còn bé, chính là bố của thằng nhóc đần độn kia. Ông ấy ít nhiều cũng có chút ghét bỏ đứa con trai ngốc nhà mình, cho nên lại cực kì thích đứa bé trai lanh lợi như tôi.

Cho đến bây giờ, tôi cũng không ngờ rằng tôi có thể tận dụng được cái món nghề cạy khóa cửa chuồn vào nhà, mà tôi được dạy từ tấm bé.

Mở cái đèn bàn trong căn phòng lên, tôi lục tung tìm kiếm các loại văn kiện. Bắt đầu từ tập hồ sơ từ phía dưới cùng nhất tìm lên, tôi rất nhẹ nhàng tìm được tập hồ sơ của y tá Ngưu. Dựa theo số hiệu của viện phòng, tôi phát hiện, phòng bệnh được y tá Ngưu quản lý lúc mới đến và cũng là phòng bệnh mà bây giờ bà ấy đang trông coi, thế mà lại chính là phòng bệnh hiện tại của tôi.

Lại lần mò tiếp mấy tập hồ sơ khác trong tủ, tôi tìm thấy được hồ sơ của mấy bệnh nhân khác dựa theo số hiệu được ghi trong hồ sơ của y tá Ngưu, bởi vì năm tháng trôi qua quá lâu, những trang giấy đều đã ố vàng. Mà tập hồ sơ tôi nhìn thấy đầu tiên lại chính là của tên sát nhân Lộ Diêu.

Lộ Diêu, giới tính nam, Hán tộc, sinh tại ngày 12 tháng 3 năm 1982, nguyên quán Bắc Kinh, lúc trước làm công nhân trong nhà máy luyện kim tại Bắc Kinh.

Năm 1997, do tàn nhẫn sát hại dã man cả nhà 5 người của Mã Kim Hải, nên bị pháp viện phán tử hình.

Nhưng sau đó nhân viên giám thị phát hiện trạng thái tinh thần Lộ Diêu bất ổn, nên sắp xếp y đến chẩn đoán trong bệnh viện tâm thần Trường An. Sau khi chẩn đoán xong, kết quả cho thấy y là người bị mắc chứng bạo dâm nặng, cùng chứng ảo tưởng nhẹ.

1/06/2001, phát hiện y có hành vi cưỡng hiếp đối với bệnh nhân Bạch Cổ Lệ, bị cách ly.

20/02/2002, Lộ Diêu xông ra khỏi phòng cách ly, hãm hiếp và định giết người bệnh 087, nên y bị đưa đến nhà giam cấp cao để quản lý nghiêm ngặt.

Năm 2003, phát hiện 087 mang thai con gái 327 với Lộ Diêu.

Tôi nhíu mày nhìn xuống trang giấy viết về Lộ Diêu đầy điểm khả nghi, tôi không khỏi cảm thấy hết thảy mọi thứ đều đã diễn ra quá lâu trước đây. Vả lại trong phần này của hồ sơ, đằng sau mục 2001 có liên quan đến Bạch Cổ Lệ lại có chữ 'Chờ' rất to rõ, và cả mục 2003 nữa, hai phần đó đều có chữ 'Chờ' rất to rõ được thêm phía sau.

Cho nên, đối với một người đã hiểu hết đầu đuôi câu chuyện, tôi chắc chắn nhận ra trong cái bệnh viện tâm thần này có người cố ý lợi dụng những chuyện ghê tởm năm ấy để che giấu chân tướng. Nhưng còn cái chân tướng của năm đó thì đang trong tay tôi.

Tôi đưa ánh mắt dừng trên số hiệu 327, tôi biết đây chính là đứa bé đáng thuơng kia. Em ấy cũng quá đỗi tội nghiệp, lớn như vậy mà cũng chỉ có được một cái số kí tự? Trong lòng của tôi chợt quặn đau, tôi vội vàng khép lại tập hồ sơ trước mặt.

Sau một lúc tiếp tục tìm kiếm, tôi cũng không tìm ra hồ sơ của 327. Tôi liền suy luận rằng, ắt hẳn là do 327 không phải là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, thế nên trong đây không có hồ sơ của con bé. Nhiều năm như vậy, thế mà em ấy lại có thế sống trong bệnh viện tâm thần trong khi không hề có danh tính hay giấy tờ nào ư?

Vậy thì em ấy đã trải qua một cuộc sống thế nào?

Trước khi tôi chính thức nhận ra 327, tôi vẫn cứ lo lắng về đứa trẻ mà ngay cả mặt mũi trông thế nào tôi cũng không biết. Nhưng lí do tôi thực sự nhận ra 327 cũng là nhờ tiếng la của y tá Ngưu, "327, con cùng 345 tới đây tắm nào!"

Sau đó tôi đã nhận ra 327, thân thể con bé gầy gò, trông chênh lệnh rõ ràng với thân hình mũm mĩm của 345. Thấp thoáng dưới những tia nắng, em ấy mỏng manh tựa như một con búp bê pha lê. Sắc mặt của em ấy nhợt nhạt như vậy, nhưng con ngươi lại chân thành tha thiết, dáng người lại còn nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc thì bù xù khô xơ, rõ ràng là một cô thiếu nữ 16 tuổi, nhưng bây giờ lại dễ khiến cho người khác lầm tưởng em ấy chỉ như một đứa bé 13-14 tuổi đầu. Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, cũng khiến lòng người xót thương.

Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng âm thầm quan sát em ấy, tôi hi vọng mình có thể sinh ra một chút liên hệ nào với con bé, để phòng ngày sau tôi dẫn em ấy rời khỏi đây thì con bé không ghi thù chuốc hận tôi.

Trong lúc tôi còn đang loay hoay ráng tìm một cơ hội để làm quen, nhưng con bé chỉ suốt ngày thích nô đùa cùng con nhóc mập 345 kia, còn nếu con nhỏ không có việc gì làm nữa thì nó sẽ bị y tá Ngưu dẫn đi đâu đó. Cho nên tôi rất khó tìm được cơ hội thích hợp, mãi cho đến đêm hôm đó.

Tôi cảm thấy tôi và 327, quả thật là ‘mệnh trung chú định’ (1).

(1) Mệnh trung chú định (命中注定): vận mệnh đã sắp đặt.

Vào đêm hôm đó, tôi rốt cục phát hiện ra em ấy có những hành động hoàn toàn khác biệt với những người có bệnh tâm thần.

Em ấy có giác quan nhạy cảm như một chú tuần lộc, đợi đến khi tất cả mọi người đã đi vào mộng đẹp thì em ấy mới nhảy xuống giường. Trong phòng quan sát một hồi, rồi con bé mới lén lút đi ra khỏi phòng bệnh.

Tôi cũng khẽ khàng bám theo sau lưng em ấy cho đến tận cửa của tầng hầm.

Về sau thì những chuyện lúc trước tự nhiên mà phát sinh, chúng diễn ra dồn dập thậm chí khiến tôi không kịp phản ứng. Bị thương hết lần này đến lần khác, đổ không biết là bao nhiêu máu trong đây rồi, rốt cục thì tôi cũng trở nên gần gũi với 327. Mà con bé bất tri bất giác cũng chiếm được trái tim tôi. Đương nhiên, đây chuyện của sau này.

Lúc vừa mới bắt đầu tôi còn tưởng rằng mình có khả năng thuyết phục lòng người, vẫn còn tưởng bở là mình có thể dạy dỗ uốn nắn 327 trở thành một người bình thường. Thế nhưng sự thật đã chứng minh, trên con đường này khúc chiết gian truân muôn bề. Về sau, tôi bắt đầu học được cách kiên nhẫn trò chuyện với em ấy như bạn bè.

Đêm hôm đó, em ấy mời tôi ngủ cùng. Lúc đấy ranh giới của quy chuẩn đạo đức khiến tôi đắn đo suy nghĩ rất lâu, rốt cục thì vẫn bị sự cố chấp ngây thơ của em ấy đánh bại. Vào lúc tôi ôm em ấy trong lòng có lẽ ngay cả em ấy cũng không biết, trong giấc mộng, tôi nghe thấy em ấy lẩm bẩm, "Hoa anh đào đỏ của Nhật Bản, cây Long Não của nước Pháp, .... "

Khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên, lòng tôi khi đó đã xao xuyến rung động từng hồi mà bản thân lại không hề hay biết. Từ từ cho đến khi tôi bị em ấy tập kích, khi đấy tôi mới phát hiện ra rằng mình đã yêu em ấy thật sự sâu đậm.

Khoảnh khắc đấy thật kinh tâm động phách, ánh mắt ngây thơ trong sáng nhìn thấu tâm hồn tôi, lúc đó tôi giống như một cái cây, rì rào một ngọn gió liền rũ bỏ trên đất đầy những cánh đào. Những rung động thuần túy đánh động trực tiếp vào thần kinh của tôi, tôi cảm nhận được một loại cảm giác rất chân thực, thứ mà chúng ta gọi là tình yêu.

Cảm giác này không giống với loại cảm giác năm đó khi tôi gặp Nặc Nặc, bởi vì tôi biết, tôi bị rung động bởi vẻ đẹp của Nặc Nặc, còn 327, tôi bị choáng ngợp bởi tất cả những thứ thuộc về em ấy, tất cả những cảm xúc đấy đã ngấu nghiến nuốt chửng lấy tôi.

Đây quả thật là một thứ tình cảm thật đẹp đẽ mà cũng thật oái oăm ngoài ý muốn, lòng tôi đã trót yêu em rồi, 327.

May mắn là chúng tôi cũng có được sự thông cảm và trợ giúp của y tá Ngưu, nên tôi mới thành công dẫn 327 ra khỏi bệnh viện tâm thần. Bằng không, tôi cũng không biết, bản thân mình có vì em ấy mà chọn ở lại cái bệnh viện tâm thần tràn ngập phân và nước tiểu cùng mùi nước khử trùng này không nữa.

Đứng trước cửa căn biệt thự tại Thượng Hải, tôi ghé mắt, trông thấy đầu tóc rối bời của 327 đã trở nên mềm mại xuông mượt bay lả lướt trên mặt em ấy, đôi mắt cong hình vòng cung cùng nụ cười tươi tắn, khiến tôi hạnh phúc cảm thấy, tôi có thể dùng cả đời để trân trọng khoảnh khắc này. Mà cũng từ lúc này trở đi, tôi đã cân nhắc kỹ, em ấy sẽ là người quan trọng nhất với tôi, mặt khác, lúc này tôi đã lột xác thành một con người khác.

Tên tôi là Mạc Khi, còn em ấy tên là Tề Mạt.

Em ấy là Tề Mạt của tôi.

Related Posts

See All

Comments


bottom of page