top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Chương 36: Anh muốn trở thành một nửa đời em.

Phần 2: Thế giới thực

Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
 

Về đến nhà, Mạc Khi cũng không nói gì, anh đưa tôi về giường đi ngủ, ngồi bên giường bồi hồi thật lâu, mới yên lòng tắt đèn rời đi.

Trong bóng đêm yên tĩnh tôi mở to mắt, cũng biết Mạc Khi hiện tại đang bàn luận với Daniel. Trên giường tôi không an phận lộn mấy vòng, bởi vì tò mò cũng vì không thể ngủ được, tôi từ trên giường bước xuống, rón rén bước ra khỏi phòng.

Daniel và Mạc Khi thường nói chuyện trước cửa sổ kính sát đất ở tầng một, tôi đi đến góc cầu thang và giấu mình trong một góc chết, mơ hồ nghe thấy Daniel hỏi Mạc Khi, "Cậu có biết mình đã nhìn thấy ai không?" ”

Mạc Khi cũng không trả lời câu hỏi kia, anh chỉ cố chấp tức giận chất vấn, "Mình dặn cậu chiếu cố Tề Mạt, mà cậu đi đâu một mình vậy? Con bé cái gì cũng không hiểu, cậu có biết mình thật sự rất sợ lỡ như em ấy xảy ra chuyện gì không, mà vì sao cậu không ở cạnh em ấy?"

"Cậu biết mình nhìn thấy người nào không?" Ngữ điệu Daniel âm trầm, khiến người khác cảm thấy giống như một buổi chiều đổ mưa.

Mạc Khi không quan tâm nói tiếp, "Bây giờ mình cũng không biết vì sao em ấy lại đột nhiên trở nên như thế, mình thật sự rất lo lắng cho em ấy, mình thật lòng yêu em ấy, mặc kệ em ấy làm cái gì, mình đều thật lòng thật dạ yêu em ấy."

Daniel lại lặp lại một câu, "Cậu có biết mình nhìn thấy người nào không?" Tôi không biết liệu tôi có vấn đề gì với sự hiểu biết của mình hay không, tôi cảm thấy như thể hai người họ không hề có ý muốn nói chuyện với nhau.

Mạc Khi khẽ thở dài một cái, rốt cục bắt đầu để ý đến câu hỏi của Daniel, "Ai?"

Daniel trầm mặc một hồi, nhàn nhạt phun ra hai chữ "Nặc Nặc."

Lần này đổi lại là sự trầm mặc của Mạc Khi, chỉ chốc lát sau, anh lên tiếng, tôi rõ ràng nghe được sự trầm khàn phát lên từ cổ họng anh, "Không phải cô ấy đã đi du học Mỹ rồi sao?"

Daniel nói, "Chẳng lẽ cô ấy không thể quay trở lại? Mình đã rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy trong vũ hội. Cậu có biết? Cô ấy vẫn xinh đẹp như trước đây, tiếng Anh của cô ấy thực sự tốt hơn nhiều, nhưng cô ấy rời đi mà không nói được mấy câu, cậu biết cô ấy đã nói gì không?"

Mạc Khi không lên tiếng, Daniel nói tiếp, "Cô ấy hỏi cậu thế nào, mình nói cậu vẫn ổn, cô ấy hỏi cậu có bạn gái chưa? Mình nói cậu đã có người mình yêu rồi, như vậy đúng mà phải không?

Mạc Khi vẫn không lên tiếng, không biết biểu cảm của anh lúc này như thế nào, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự giằng co kỳ lạ giữa hai người. Daniel dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, "Sau đó, cô ấy hỏi mình người cậu yêu là ai, mình nói mình không biết, nhưng cậu chắc sẽ không bao giờ rời khỏi người ấy, tối thiểu là đời này sẽ không. Sau đó, cô ấy liền rời đi, cô ấy thực sự rất thất vọng, cô ấy sẽ tới tìm cậu."

Nghe đến đó, Mạc Khi đột nhiên nói, "Đã trễ rồi, cậu phải trở về đi."

Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân, cả người lại di chuyển vào trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy Daniel đi đến bên Mạc Khi rồi túm chặt lấy áo anh, "Cô ấy vẫn còn yêu mày, khi cô ấy rời đi, không phải là vì cha mẹ cô ấy. Chẳng lẽ mày không nhớ cô ấy chút nào sao?"

Mạc Khi đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo, nở một nụ cười đăm chiêu, quay sang nói với Daniel, "Cậu cũng biết, mình sẽ không rời khỏi Tề Mạt, nếu mình rời khỏi Tề Mặc, em ấy sẽ làm gì một mình? Vả lại mình yêu em ấy. Còn về Nặc Nặc, mình không còn gì với cô ấy nữa, cậu còn muốn mình làm gì? Chúng mình đã kết thúc từ ba năm trước, và mình luôn cảm thấy, căn bản mình không hề thích cô ấy giống như cái cách cậu thích cô ấy, không phải sao?"

Daniel ngẩng đầu lên, đột nhiên hung hăng đẩy Mạc Khi qua một bên, giơ ngón tay chỉ vào đối phương với vẻ mặt tức giận, "Bây giờ mày mới nói những thứ này, lúc trước vì sao mày không nói vậy, nếu như mày nói sớm, hiện tại tao đã ở cùng với cô ấy rồi!"

Mạc Khi cúi đầu, cuối cùng kìm nén một mặt uất ức nói, "Thật xin lỗi."

Nắm tay Daniel buông xuống, hừ lạnh một tiếng rồi quay người. Hai con ngươi anh ấy nhìn về phía trước một lúc rồi yếu ớt thở dài, "Vậy mình đi trước."

Sau khi Daniel rời đi, Mạc Khi đứng một mình tại chỗ không nhúc nhích. Lẳng lặng trầm mặc một lát, đột nhiên anh khom người xuống, run rẩy nức nở khóc.

Lòng tôi vào thời khắc ấy như bị đâm thủng, một loại cảm giác khuấy động sâu vào tâm khảm tôi đã được sinh ra. Nó giống như xác chết giữa đồng bị hàng ngàn gót sắt giẫm đạp, trái tim tôi chợt thấy thật thê lương hoang vắng, ngay lập tức, tôi bật dậy đi ra khỏi bóng tối mà không hề do dự.

Tôi bước đến chỗ anh, cúi đầu nhìn vào người đang ngồi xổm trên đất, tận lực dùng một loại thái độ điềm nhiên như không có việc gì.

Mạc Khi rất ngạc nhiên khi ngước mắt lên nhìn thấy tôi, anh xấu hổ chùi đi nước mắt trên mặt, do dự hồi lâu, cuối cùng nắm lấy bàn tay đang vươn ra của tôi, "Tề Mạt, anh yêu em, anh thật sự yêu em, anh sẽ không rời xa em, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không rời khỏi em."

Tôi bình tĩnh, vẫn giữ một thần thái như không tranh quyền thế như cũ.

Xuyên thấu qua sức mạnh của bàn tay của anh, da thịt và huyết mạch, như thể lần đầu tiên tôi chạm vào linh hồn mỏng manh của anh. Linh hồn rời rạc kia đang trên bờ vực sụp đổ, một bên là tình yêu anh dành cho tôi, một bên là quá khứ đang day dứt trong lòng. Dù sao cũng đã từng có tình cảm, bây giờ cũng không thể nào dửng dưng như chưa từng có gì, một người ôn hòa như Mạc Khi, ít nhiều gì trong lòng vẫn sẽ còn những thăng trầm ẩn dấu.

Nếu không phải vì tôi, chẳng phải câu chuyện bây giờ đã khác rồi sao?

Anh đưa tay ra ôm lấy tôi, một tay đặt lên eo tôi, áp vào bộ đồ ngủ lụa của tôi, tôi vẫn có thể cảm thấy cơ thể anh run nhè nhẹ. Tôi vùi đầu vào trong lòng anh, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói, "Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi sao?"

Mạc Khi gật đầu khẳng định, cằm anh gác trên vai của tôi, "Đúng vậy, Tề Mạt, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Nói xong, chẳng biết lúc nào, tôi đã bị anh bế lên. Bước trên cầu thang đi vào phòng ngủ, tôi cùng Mạc Khi lâm vào màn đêm tĩnh lặng.

Trên chiếc giường êm ái, tôi lẳng lặng nằm bên cạnh Mạc Khi. Nhắm mắt lại rồi lại mở to mắt, phát hiện thế giới cũng không có bao nhiêu khác biệt. Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, ở ngay phần eo lại cảm nhận được bàn tay Mạc Khi đang rụt rè lướt qua.

Trong màn đêm, tôi lặng lẽ chấp nhận sự tiếp xúc chặt chẽ ly hợp giữa da thịt, trái tim tôi bồi hồi tựa như cá gặp nước. Bởi vì thân thể đang triền miên giữa những va chạm xác thịt nên âm thanh cũng phát ra không ngừng, khi tôi ngước mắt lên, những ngôi sao xán lạn nhấp nháy rồi biến mất trong dải ngân hà. Tất cả mọi thứ, lơ lửng giữa thực và ảo, cả người tôi mềm mại nép mình trong vòng tay của Mạc Khi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển nhưng lại trìu mến thâm tình xuất hiện bên tai, "Tề Mạt, anh muốn trở thành một nửa đời em."

Mạc Khi, em cũng muốn trở thành một nửa của cuộc đời anh. Bởi vì, em yêu anh.

Sau một hồi đã đến cao trào, tôi kết thúc trong tình trạng mỏi mệt không chịu nổi, cũng không thèm quan tâm mồ hôi lấm tấm trên trán tôi chỉ mơ màng thiếp đi.

Sau một đêm mây mưa giao thế, tôi mở to mắt, trông thấy Mạc Khi còn đang cuộn mình ngủ say ngay cạnh tôi. Tôi nhút nhát rời khỏi ngực của anh, nhặt áo ngủ rơi trên mặt đất mặc lên, chợt phát hiện một chiếc cúc áo đã bị đứt ra. Tôi nhíu mày, cẩn thận tìm hồi lâu trên nền nhà, rốt cục mới tìm được cúc áo.

Cầm chiếc nút nhỏ màu hồng bước ra khỏi phòng, tôi định xuống lầu tìm keo dán hoặc thứ gì đó để đính nó lại, ai biết được, tôi tình cờ nhìn thấy thím Lục.

Lúc đó đã là sáu giờ sáng, bởi vì mấy ngày nay Mạc Khi không có việc gì làm, cho nên cũng không gọi thím Lục đến dọn dẹp. Nhưng tại sao, bà ấy lại ở đây?

Lúc đó thím Lục không để ý đến tôi, bà ấy đang mặc một thân quần áo trắng ngà, ngồi trên mặt đất trước bàn trà, bà ấy đang điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó với quả súp lơ trên đầu.

Tôi đến gần thấy bà ấy đang chăm chú lật xem tập hồ sơ mà Mạc Khi đã đặt trên bàn, trong đó có các đề thi xã hội học, các tài liệu ôn tập khác nhau của Mạc Khi và một số giấy tờ lộn xộn mà tôi không biết chúng là gì.

Tôi không biết thím Lục đến cùng đang tìm thứ gì, chẳng qua là cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, vì sao thím Lục lại đến đây tìm đồ vào giờ này. Trong bất tri bất giác, bệnh tâm thần đặc trưng của tôi lại bị thím Lục kích thích, tôi ngồi xổm người xuống, nhìn thím Lục si ngốc hỏi, "Bà đang tìm cái gì vậy?"

Thím Lục hiển nhiên bị tôi làm giật mình, vỗ vỗ mấy cái vào lòng với vẻ kinh hãi. Bà ấy giật giật khóe miệng vài lần, nhìn tôi nheo mắt, giọng nói có chút hoảng sợ, “Trời ơi, cô làm tôi sợ đấy."

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh thím Lục, nhìn vào tờ giấy trong tay thím Lục có viết [Báo cáo nghiên cứu tâm lý học].

Thím Lục ổn định lại, quay đầu nhìn tôi, đặt tờ giấy xuống, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh hơi nhăn nheo, đưa cho tôi xem, "Nhìn xem này, cô có nhận ra người này không? Người phụ nữ này ấy?"

Tôi nhìn bức ảnh mà thím Lục đưa cho, thấy bức ảnh cũ hơi ố vàng, trên đó in một bức chân dung toàn thân của một người phụ nữ. Người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế màu vàng, mặc một bộ đồng phục bệnh viện màu trắng, giống hệt như quần áo của Bệnh viện Tâm thần Trường An. Ngoại hình của cô ấy trông thanh tú, giữa hàng lông mày của cô ấy mang đến cho mọi người một cảm giác thật kiều diễm. Mái tóc đen rối tung ở đầu vai, những lọn sóng dài như một dòng sông lan xuống thắt lưng, thật giống như từng đoá bách hợp nở rộ.

Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt trông giống tôi như đúc, khiến tôi bị dọa không nói nên lời. Tôi cực kỳ chắc chắn rằng tôi chưa bao giờ chụp một bức ảnh như thế này, còn người phụ nữ này không phải là tôi. Như vậy, cô ấy là ai?

Thím Lục thấy tôi không nói, vươn tay chộp lấy cánh tay tôi, ánh mắt dữ tợn hỏi, "Giống nhau như đúc đúng không? Mày không nên gạt tao, mau nói! Mày rốt cuộc là ai? Mày có phải là .... "

“Tề Mạt." Đúng lúc này, Mạc Khi đột nhiên đi tới.

Sắc mặt thím Lục đột nhiên thay đổi, bà ta vội vàng buông tôi ra, giấu bức ảnh trong tay, nhìn Mạc Khi với vẻ mặt thân thiện, "Mạc Khi tiên sinh, chào buổi sáng!"

Mạc Khi nhìn thím Lục với vẻ mặt lạnh nhạt thêm mấy phần hiếu kì, liền hỏi thẳng, "Thím Lục, sao thím lại ở đây? Lúc này còn quá sớm để dọn dẹp, hôm nay tôi đâu có gọi cho thím."

Thím Lục nắm tay trước mặt xoa nắn, ánh mắt lóe lên một loại điên cuồng khó tả, "Ồ, hôm nay tôi đến tìm cái kẹp tóc, mấy ngày trước tôi đến quét dọn, tối hôm qua mới phát hiện nó bị mất, chiếc kẹp tóc là do em trai đưa cho tôi, nó rất quan trọng với tôi, nhưng hình như tôi không tìm thấy. Hôm nay tôi không có việc gì để làm, cho nên tôi sẽ đi trước." Sau khi thím Lục nói xong, bà ấy vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi.

Tôi không nhúc nhích ngồi nguyên tại chỗ, đầu óc vẫn tuyệt vọng xoay quanh câu hỏi của thím Lục, người phụ nữ trông giống hệt tôi đó rốt cuộc là ai?

087?

Nhưng tại sao thím Lục lại có ảnh 087, sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, tôi sẽ không bao giờ có bất kì thứ gì liên quan đến 087 ngoại trừ những hình ảnh trong giấc mơ viển vông đó.

Mạc Khi lúc này đi đến bên cạnh tôi, một tay ôm tôi cúi đầu xuống, nhận lấy cúc áo màu hồng từ tay tôi, "Anh giúp em đính nó lại nhé, em lên lầu thay quần áo trước đi."

Tôi quay đầu lại nhìn Mạc Khi, không biết vì cái gì, Mạc Khi vẫn luôn xuất hiện khi tôi sắp chạm vào bí mật đó. Cuối cùng, chuyện đó là gì mà không cho tôi biết.

Trở thành một nửa của cuộc đời nhau sao? Mạc Khi, chúng ta thực sự có thể làm điều đó không?

 

Lời editor:

Mọi người có thấy dạo này bà tác giả sao mà viết truyện sao mà nhẹ nhàng quá đúng không? Nhưng những tháng ngày yên bình sắp kết thúc rồi, mọi người chuẩn bị máu chó rơi ngợp đầu.

Related Posts

See All

Comments


bottom of page