top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Phiên ngoại 1: You're my sunshine

Ngược chiều ánh sáng, anh đến bên em - Lịch Đông

Edited by Nát Viết Nhảm.

 

Từ khi Đồng Phó Ngôn tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, mỗi ngày đều có người đến thăm anh, liên tiếp từng đoàn người ra vô tấp nập.

Bên giường của anh, luôn luôn có người bu xung quanh, Giản Ninh chỉ có thể lui ra bên ngoài, tránh khỏi đám đông nhốn nháo, lặng lẽ ngắm nhìn anh.

Hôm nay nhóm người đến thăm anh là những anh em trong cục do được nghỉ tết Trung thu nên tranh thủ có thời gian rảnh vào thăm đội trưởng Đồng của bọn họ, xem thân thể của anh khôi phục như thế nào.

"Đội trưởng Đồng, lần này anh thật lợi hại!" Một người giơ ngón tay cái: "Đi ra từ trong quỷ môn quan, còn có thể bình yên vô sự trở về, cũng là đàn ông với nhau em nể anh thật đấy."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi đã nói rồi, đội trưởng Đồng đây chính là người đàn ông chân chính, lên núi có thể bắt hổ, xuống biển có thể bắt ba ba, dẫu cho những nơi đó có lạnh lẽo bao nhiêu." Cũng có người thừa cơ vuốt mông ngựa, chủ yếu là để về sau Đồng Phó Ngôn có thể giảm bớt bài tập huấn luyện cho họ.

Đúng là nói nhăng nói cuội, mặc dù nghe cũng có vẻ mượt mà đấy, nhưng những lời này lại chẳng nhã nhặn gì cho cam. Người kia vừa dứt lời, những người đứng cạnh đều cảm thấy không thể nào ra vẻ nho nhã được nữa, trào phúng cười lên.

"Mấy cậu vẫn nói chưa đủ à." Một người khác đập vào lồng ngực của người anh em kia một cái, cười lên: "Nói thế nào là bắt ba ba, đội trưởng Đồng phải bắt rồng đấy nhá!"

"Bắt rồng, cũng nên là chị dâu bắt mới phải."

Trong lúc một đám đàn ông đang đùa giỡn trêu chọc, có người thình lình ném ra câu này.

Tất cả những người ở đây đều là đàn ông đang ở độ tuổi sung sức từ 20 đổ lên, trước kia ban đêm hay tụ tập cùng nhau, len lén nghía vô mấy cái video không thích hợp cho thiếu nhi, rồi bàn với nhau mấy cái chuyện khá hèn mọn kia.

Cho nên tất cả mọi người ở đây, trên mặt ai cũng biểu lộ “chúng tôi hiểu mà”, cười híp mắt nhìn Giản Ninh.

Giản Ninh bị bọn họ nhìn chằm chằm rất xấu hổ, hơi ho khan.

Đồng Phó Ngôn cười nhạt một tiếng, khẽ nhíu mày, chậm rãi cất giọng phá vỡ tiếng nói cười ồn ào của đám đực rựa kia: "Dám trêu chọc chị dâu các cậu?"

Ngắn gọn một câu, dù anh nói tựa mây trôi nước chảy, thế nhưng bên trong lại có một sự uy hiếp mạnh mẽ, khiến những người kia đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bủa vây bởi một đám thanh niên, ánh mắt đạm mạc của anh xuyên qua từng người, rơi vào trên người cô, bên trong ánh mắt hiện lên một nụ cười thản nhiên.

"Thật lâu rồi tôi còn chưa có thời gian nói chuyện cùng vợ của tôi." Đồng Phó Ngôn thản nhiên nhìn bọn họ: "Các cậu tới thăm tôi rồi, cũng nên rời đi đi."

Đều là những người biết nhìn sắc mặt, người ta muốn cùng cô vợ trẻ tâm tình, nỡ lòng nào mà bọn họ dám phá đám. Cho nên nhóm anh em vội vàng chào tạm biệt, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Giản Ninh lấy cho anh một ly nước, đặt vào trong lòng bàn tay của anh: "Uống nước đi anh, nếu không cuống họng sẽ không thoải mái."

Đồng Phó Ngôn uống một hớp, nhìn Giản Ninh ngồi tại bờ giường, có chút cố hết sức giơ cánh tay khác lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô.

Trầm mặc không nói gì, chỉ là lẳng lặng vuốt ve, dường như anh muốn cất giữ hình bóng của cô vào tận đáy lòng.

"Trên mặt em có cái gì sao?"

Cô bỗng dưng đã đỏ mặt, thấp giọng hỏi anh.

Đồng Phó Ngôn thấp giọng cười nói: "Rất xinh đẹp."

Giản Ninh cười cười, chợt nhớ tới cái gì, hỏi anh: "Khi đó, trước khi anh tỉnh lại, có nghe được gì không?"

Ngón tay của Đồng Phó Ngôn đã rơi vào đuôi mắt của cô, nhẹ nhàng xoa: "Em nói chuyện gì, anh cũng nghe được."

Giản Ninh nhất thời thấy thật xấu hổ, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Vậy sao anh nghĩ gì, ý của em là... . ."

Lời của cô còn chưa nói hết, Đồng Phó Ngôn đã sáp mặt mình sát trước mặt cô.

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

Anh nghỉ ngơi hơn một tháng, huống hồ thân thể từ trước đến nay đều rất khỏe mạnh, hiện tại hoạt động, chỉ cần không kịch liệt, vẫn có thể được.

Giản Ninh chết lặng, ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn của Đồng Phó Ngôn gần ngay trước mắt mình, trái tim chợt nhảy cẫng lên. Đồng Phó Ngôn giãn lông mày cười một tiếng, tay vịn chặt đầu của cô, hôn lên khóe môi của cô: "Ông của anh hôm nay gọi điện thoại đến, dặn anh tết Trung thu năm nay, dựa theo lệ cũ phải về thăm nhà. Những năm qua đều không có gì khác biệt, nhưng năm nay có lẽ sẽ khác đấy."

"Anh nói sao?" Cô không kịp phản ứng.

Trong giọng nói trầm thấp của Đồng Phó Ngôn mang theo vài phần vui sướng: "Bởi vì năm nay, anh phải dẫn vợ của anh về, dĩ nhiên là khác rồi."

—— ——

Bữa cơm họp mặt của người nhà họ Đồng, như mọi khi, được tổ chức trong khuôn viên quân đội, con cháu tới sớm, tập hợp lại cùng một chỗ nói chuyện phiếm tán phét tung trời. Còn các trưởng bối thì ngồi trong đại sảnh, uống trà Long Tỉnh hảo hạng, và cũng không thể không tán phét tung trời. Chỉ có điều người lớn thì thường quanh đi quẩn lại mấy cái chủ đề kinh doanh rồi công việc, rất nhàm chán.

Lúc Đồng Phó Ngôn dẫn Giản Ninh đến, các trưởng bối đã ngồi vào bàn, cháu chắt thì đang liên miên chúc tết người lớn vô cùng náo nhiệt, rồi mới từ từ ngồi vào bàn ăn.

Bởi vì tới trễ, cho nên đến phiên bọn họ chúc tết, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn, tất cả những ánh mắt cùng nhau bắn về phía Đồng Phó Ngôn và Giản Ninh.

"Đây chính là cô bé con nói đấy à, Giản Ninh đúng không?" Bố Đồng ngồi giữa bàn, mắt nhìn Giản Ninh.

"Con chào bác." Giản Ninh có chút cúi thấp đầu, chào hỏi ông.

Bố Đồng rất vui mừng gật đầu, nghe hai người bọn họ chúc tết xong, liền rối riết bảo hai người bọn họ ngồi vào bàn.

Trong bữa cơm này Giản Ninh có phần không được tự nhiên. Bởi vì gia quy, lúc ăn cơm không thể nói chuyện, nên bàn ăn này cực kỳ yên tĩnh. Đợi đến khi bữa cơm kết thúc, bọn cháu chắt còn muốn tiếp tục nô đùa náo nhiệt một xíu, bố Đồng và mẹ Đồng cùng nhau lên lầu nghỉ ngơi, đi được giữa chừng, nhớ tới chuyện kia, đưa tay ra hiệu cho Đồng Phó Ngôn vào thư phòng nói chuyện.

Đồng Phó Ngôn tách khỏi Giản Ninh, cô lựa một chỗ an tĩnh, ngồi ở đằng kia, ngắm nhìn khung cảnh dưới ban công, có bấy đứa bé đang bày pháo hoa ra chơi.

Cô nhìn mê mẩn, lại không phát hiện ra có người đang kéo nhẹ lấy tay mình, đến khi cô phản ứng quay đầu nhìn lại, thì ra đó là một cô bé mới năm sáu tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, trên đầu có hai bím tóc thắt nơ hai bên, ánh mắt trong veo tựa nước nhìn chằm chằm vào Giản Ninh.

"Sao vậy bé?" Ánh mắt của cô bé quá đơn thuần, khiến Giản Ninh không khỏi hạ giọng trở nên mềm mại: "Cần chị giúp gì sao?"

"Chị ơi, chị có thể không chiếm anh Đông với em không, chị có thể cho anh Đông chơi với em không."

Giản Ninh rõ ràng kinh ngạc với câu hỏi của cô bé, hỏi lại cô bé: "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"

Cô bé nói tiếp: "Mọi người nói, anh Đông với chị ở bên nhau, chính là phải cùng nhau ăn cơm ngủ chung làm việc chung, vả lại về sau, còn sẽ có tiểu anh Đông xuất hiện nữa. Mẹ nói, về sau anh Đông với chị ở bên nhau thì anh Đông cũng không còn thuộc về em nữa. . . . . Chị ơi, chị có thể cho anh Đông chơi với em được không."

"Đương nhiên là được." Giản Ninh nhéo nhéo cái má phúng phính của cô bé, khuyên nhủ: "Chừng nào em muốn chơi cùng anh Đông, anh Đông nhất định sẽ chơi với em, làm sao lại không cần em chứ."

"Thế nhưng, nếu mà có tiểu anh Đông, có phải là anh Đông sẽ không cần em nữa không."

"A Hoàn." Sau lưng truyền đến giọng của Đồng Phó Ngôn, anh đi tới cạnh Giản Ninh: "Không nên càn quấy với chị dâu em."

Anh nói xong, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô bé: "Bây giờ đã gần mười giờ rồi, em nên đi ngủ đi." Anh nói xong thì gọi mẹ Trương, dẫn cô bé đi về nghỉ ngơi.

A Hoàn cảm thấy mình thật tủi thân, thế nhưng lại sợ anh Đông sẽ tức giận, bĩu môi được mẹ Trương, dẫn về.

—— ——

Bọn họ rời khỏi nhà họ Đồng, nhưng không lái xe rời đi. Đồng Phó Ngôn nắm tay của Giản Ninh, chậm rãi ung dung đi dọc theo bóng cây ngô đồng xanh tươi trù phú.

"Bác trai, mới vừa rồi nói chuyện gì với anh?"

Có lẽ nhìn ra Giản Ninh hơi lo lắng, Đồng Phó Ngôn nhạy bén phát hiện ra, trong đáy lòng của cô lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ rồi.

"Không có chuyện gì lớn cả, chỉ nói chuyện công việc thôi."

"Liên quan tới bản án của Chu Gia?" Giản Ninh hiếu kì.

Đồng Phó Ngôn lắc đầu: "Không phải. Là liên quan đến vụ án giết người liên hoàn, tuy nhiên bây giờ đã điều tra rõ ràng rồi."

Giản Ninh gật đầu, không hiểu tại sao vụ trọng án đã bắt được đối tượng khả nghi phạm tội từ lâu, vì sao đến bây giờ mới định tội.

Đồng Phó Ngôn nói tiếp: "Là Đường Tề Đông ra tay."

Nghe được cái tên này, Giản Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

"Đổng Liên Tỳ là hung thủ, nhưng hắn không phải là kẻ chủ mưu vụ án này. Nói cho cùng, hắn chỉ là một con dao, một con dao dùng để giết người." Đồng Phó Ngôn nói cho cô biết: "Để thu hút sự chú ý của tụi anh, Đường Tề Đông một tay tự bày ra vụ án giết người liên hoàn này. Bởi vì khi đó, những người trong cục đang theo dõi gắt gao và điều tra về thân phận của hắn, chỉ là hắn quá mẫn cảm và quá ranh ma quỷ quyệt, tụi anh mãi mà vẫn không tìm ra bằng chứng buộc tội hắn chính là nội gián."

"Về phần sau đó vì sao lại phát hiện bản án này bất ổn, đó cũng là nhờ vào giám định của pháp ý."

"Thì ra đây chính là nguyên nhân ban đầu các anh bắt giữ Đường Tề Đông."

Trong đầu Giản Ninh hiện lên hình ảnh của Đường Tề Đông, nhớ đến thời điểm mình bị giam trong nhà máy, ánh mắt của Đường Tề Đông lạnh lùng như lang sói, cùng với nụ cười giá buốt. Còn thêm Chu Gia, một tên đàn ông với cái bụng béo phệ, hung tợn đe dọa tính mạng của Đồng Phó Ngôn để đền mạng cho mình.

"Cục trưởng Ngụy nói với em, khi đó em bị bắt cóc, các chuyên gia nghĩ ra rất nhiều phương án cứu viện, mà anh lại quyết định đáp ứng thỉnh cầu của Chu Gia, một mạng đổi một mạng." Giản Ninh cười khổ: "Anh thông minh như vậy lại lợi hại như vậy, vì sao sau tất cả lại lựa chọn phương án ban đầu đó."

Lòng bàn tay ấm áp của Đồng Phó Ngôn bao phủ bàn tay của cô, không vội mà trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt dừng bên trên một chiếc xe đen đậu ở cuối đường.

Anh nhớ kỹ khi đó, tên họ Chu kia, khăng khăng phải kéo Giản Ninh đi. Tín niệm duy nhất của anh lúc đó, chính là ôm cô thật chặt vào lòng, không thể để cho cô rơi vào tay giặc được.

Sau khi lâm vào hôn mê, anh không biết qua bao lâu mới tỉnh lại. Khi mở mắt ra, Giản Ninh đang quay lưng về phía ánh mặt trời và mỉm cười với chính mình.

Anh buông bỏ mọi tâm sự, nhắm mắt lại. Không dám hỏi cô, sau khi mình hôn mê, cô có phải chịu bất kỳ tổn thương nào từ tên Chu Gia kia hay không.

Tâm anh đau nhói và vô cùng tiếc hận cho những tổn thương mà Giản Ninh phải chịu đựng, cô vốn đã không phải chịu những thống khổ như thế. Lúc trước anh không muốn nhắc lại chuyện cũ, để cô không bị nhấn chìm trong cái vòng xóay oán hận đó, nhưng anh lại không ngờ rằng cuối cùng cô vẫn phải chịu những tổn thương như thế này.

"Những phương án mà bọn họ nghĩ ra đều quá nguy hiểm, một khi có bất kỳ sai lầm nào, người bị thương chắc chắn sẽ là em." Đồng Phó Ngôn chợt dừng bước chân lại, xoay người nhìn cô: "Anh không muốn em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, anh không tin những người khác, cho nên cuối cùng quyết định tự mình sẽ đi vào hang ổ, như vậy anh sẽ an tâm hơn nhiều."

"Và đương nhiên với điều kiện tiên quyết như thế, mọi người tụi anh kết hợp các phương án khác nhau lại, và cho ra kết quả cuối cùng, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào." Đồng Phó Ngôn nở một nụ cười tuấn nhã: "Nếu như ông trời không phù hộ, phát sinh sai lầm, nhưng có anh ở đó, em sẽ không chịu tổn thương."

Ngay thời khác anh dứt lời, ở phía cuối con đường, bỗng có tiếng pháo hoa đùng đoàng vang lên. Những chùm pháo hoa đẹp như mơ liền nở rộ trên bầu trời đêm. Trong màn đêm đen như mực, những đốm lửa sáng chói của pháo hoa tựa như ánh sao đốt cháy phân nửa bầu trời.

Giản Ninh bị hấp dẫn bởi khung cảnh tuyệt mỹ này, chỉ thẫn thờ ngửa đầu ngắm pháo hoa. Vô tình bàn tay lúc đấy liền bị Đồng Phó Ngôn nắm chặt, rồi có một thứ gì đó lạnh lẽo xẹt qua ngón tay.

Cô cúi đầu nhìn lại, trên ngón tay áp út của mình lúc này có một chiếc nhẫn kim cương chiếu sáng rạng rỡ, lặng lẽ được đeo lên.

Đồng Phó Ngôn cười híp mắt, hơi cúi người, hôn lòng bàn tay của cô.

"Giản Ninh, anh yêu em."

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

Khoảnh khắc tuyệt vời và mơ mộng này đã được Đồng Phó Ngôn lên kế hoạch cẩn thận từ rất sớm. Trong lúc đó phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng cũng may mắn là cuối cùng cả hai đều có thể vượt qua khoảng thời gian đó.

Giản Ninh cảm thấy mình sao mà dễ xúc động thế này, trong lúc nhất thời cô cũng chỉ biết khóc chứ cũng không còn biết nói thế nào nữa.

Một lát sau, cô mới nói ra những lời từ tận đáy lòng, mà cô vẫn luôn muốn bật ra.

"Đồng Phó Ngôn, em cũng yêu anh."

Em yêu anh, như ái mộ một vì sao.

Nhưng thật ra lại càng giống như em đang được gột rửa trong ánh nắng.

Là anh, người đã khiến em hồi sinh.

You are my sunshine, anh là ánh dương của cuộc đời em.

 

Lời editor:

Ế mà có bạn nào làm converter không nhỉ, nếu ở đây có bạn nào converter thì có thể cân nhắc convert bộ “Chuyện cũ tại Tây Bắc” (西北旧事) với “Anh là cơn lốc tĩnh lặng của đời em” (你是我静止的龙卷风) của Lịch Đông (沥冬) được không ạ? Thật ra mình đưa vô QT tự đọc cũng được nhưng mà lười quá mọi người, mình có nghía thử qua hai bộ đó thì thấy motif truyện cũng độc lạ lắm, mà không biết về sau thế nào.
Bộ “Chuyện cũ tại Tây Bắc” là truyện linh dị, mà mình có đọc thử >10 chương thì thấy cả hai nhân vật chính đều là yêu ma quỷ quái thứ dữ đánh nhau lừa bịp đủ người không từ thủ đoạn, nên cũng hơi tò mò mà lười convert tiếp quá. Còn bộ “Anh là cơn lốc tĩnh lặng của đời em” thì là gương vỡ lại lành, đô thị tình duyên, nhưng mà nghề nghiệp của hai anh chị thú vị lắm, anh là anh thanh niên trong Lặng lẽ Sapa đi lạc sang Thụy Sĩ làm nhà khoa học khí tượng 😂. Mình giỡn thôi, nhưng mà nam chính là nhà khoa học khí tượng tại Thụy Sĩ, còn nữ chính là nhiếp ảnh gia, kiểu thích du ngoạn các nơi, cũng nữ cường các thứ. Thấy motif có vẻ thú vị độc đáo mà chưa có ai convert hết, nên có bạn converter nào đi ngang thì có thể cân nhắc 2 bộ này, mà bạn nào nhận edit thì thả nhẹ cho mình cái link đọc với.

Related Posts

See All

Comments


bottom of page