top of page
02-Porco-Rosso.jpg

​Cảm ơn đã ghé vào nhà mình

​Những chương trước hoặc sau sẽ được mentioned dưới mỗi bài post ở phần Related Posts để navigate, bạn cũng có thể nhấn vào tên truyện trong phần category để mở phần mục lục.

​Nếu bạn thích truyện do mình edit thì like hoặc comment nói nhảm cùng mình nhé.

Chương 57

Ngược chiều ánh sáng, anh đến bên em - Lịch Đông

Edited by Nát Viết Nhảm.

 

Đều là những chiến hữu lúc trước của Đồng Phó Ngôn. Trong nhóm bộ đội này, có người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh cũng giống Apep, cũng có những người nhìn giống Trung Quốc tóc đen mắt đen.

Bất luận có khác nhau thế nào, nhưng đều là những anh em thân thiết với Đồng Phó Ngôn.

Mấy người đàn ông vừa rồi nhân lúc đang đến giờ ăn cơm tối nên ngồi nói chuyện phiếm, một giây sau nhìn thấy Đồng Phó Ngôn dẫn theo một cô nàng xinh đẹp đi vào phòng, không thể kiềm được hai mắt tỏa sáng, kinh ngạc không kịp.

Bọn họ ôn chuyện trong chốc lát, rồi kéo Đồng Phó Ngôn cùng Giản Ninh ngồi xuống. Mấy vị đại lão gia này đang vây quanh bàn ăn, thảo luận về tình hình quân sự thế giới, ánh mắt luôn như có như không liếc nhìn Giản Ninh cùng Đồng Phó Ngôn, quả thực rất quỷ dị.

Giản Ninh bị nhìn ngó nên cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cô thả bàn tay xuống dưới bàn, len lén đụng tay Đồng Phó Ngôn, Đồng Phó Ngôn phát giác được, chợt dừng nói chuyện, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

Anh bỗng nhiên ngừng nói chuyện, càng khiến mấy người đàn ông kia quăng ánh mắt tò mò về phía họ, Giản Ninh liền xích lại gần Đồng Phó Ngôn, hạ giọng nói: "Bọn họ sao cứ nhìn bên này hoài vậy."

Bởi vì muốn thì thầm, Giản Ninh không thể không cách Đồng Phó Ngôn rất gần, như vậy ngược lại càng khiến người khác tưởng tượng lan man, trong ánh mắt của mấy tên đực rựa này càng lộ ra vẻ "Chúng tôi đều hiểu mà".

Giọng nói trầm ấm của Đồng Phó Ngôn vang tại đỉnh đầu cô: "Không thoải mái à?"

Giản Ninh gật đầu: "Ừm, có chút không quen."

Mùi khói đặc biệt nồng nặc bủa vây bầu không khí trong căn phòng chật hẹp này, Giản Ninh càng ngửi thì càng cảm thấy đặc biệt mỹ diệu, thậm chí trong lòng còn dấy lên một cơn thèm hút thuốc.

Thế nhưng cô đã từ từ cai thuốc lá, vì về sau cô còn muốn có con cùng Đồng Phó Ngôn.

Trong ánh mắt của Đồng Phó Ngôn mang theo suy tư, hơi nghiêng đầu mắt nhìn mấy người đàn ông ngồi đối diện, sau đó lại quay đầu nói với Giản Ninh: "Chờ anh năm phút, rất nhanh thôi rồi chúng ta đi."

Mấy tên đàn ông kia tựa hồ cũng phát giác được mình hơi vô duyên, về sau chỉ nhìn chăm chú lên Đồng Phó Ngôn, dùng hành động thể hiện lời nói.

Đồng Phó Ngôn nói chờ năm phút, thì quả thật là chỉ cần năm phút sau. Giản Ninh cố nhịn mùi khói thuốc trong phòng, rốt cục đợi đến khi Đồng Phó Ngôn đứng dậy, cùng mấy người bằng hữu chào tạm biệt.

Đến khi đã đi ra khỏi doanh trướng, Giản Ninh liền hít vào một hơi để lá phổi tiếp nhận bầu không khí trong lành trong núi, quả nhiên cảm thấy thân thể đã nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hai bàn tay của Đồng Phó Ngôn tản mạn cắm vào túi quần, hơi cúi đầu nhìn Giản Ninh: "Hiện tại rốt cục có thể cùng em đi dạo trong núi và những nơi khác rồi."

Giản Ninh chau lông mày: "Vừa rồi các anh nói chuyện xong chưa? Em không hi vọng vì bản thân em, mà làm trễ nải công việc của mọi người đâu."

Ánh mắt của Đồng Phó Ngôn tràn ngập cưng chiều, vuốt lên tóc của cô: "Không có chuyện gì đặc biệt quan trọng cả, chỉ là thông báo với bọn họ một tiếng. Bây giờ anh muốn đi riêng với em, em muốn đi đâu nào?"

Giọng nói của anh trầm thấp, nhưng cản không nổi vẻ ôn nhu cùng cưng chiều trong đấy, làm cho người nghe cảm thấy rất sảng khoái.

Anh tựa hồ nghĩ tới điều gì, còn nói: "Em hẳn là còn giữ những ký ức gì với nơi này, cho nên, có nơi nào em đặc biệt muốn đến không?"

Giản Ninh suy tư đáp: "Em muốn đến đầu bên kia của con suối nhỏ ở phía sau doanh trướng."

Đồng Phó Ngôn sửng sốt một chút, ánh mắt thâm thúy lập tức sáng lên, vuốt cằm nói: "Vì sao em muốn đến đó."

Nói xong, anh đã giữ chặt tay của Giản Ninh, hai người chậm rãi bước trên con đường được phủ bằng cát vàng óng ánh.

Chạng vạng đã dần biến mất, màn đêm đầy sao sáng cũng từ từ được kéo lên. Bọn họ đi xuyên qua rừng cây, lòng bàn chân có những ngọn cỏ nhỏ cọ xát trên cổ chân Giản Ninh, hơi ngứa và có chút khó chịu. Bây giờ đã là cuối xuân đầu hè, mặt hồ xa xa vang lên tiếng ếch kêu lúc xa lúc gần, càng khiến cho nơi đây toát lên không khí mùa hè.

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

Lúc trước nhờ có các chuyến công tác, Giản Ninh đã từng đến rất nhiều nơi, thế nhưng chỉ có tại Afghanistan mới có thể đem lại cho cô những hồi ức tươi đẹp khó quên.

Bởi vì bất kỳ nơi nào có Đồng Phó Ngôn ở bên cạnh, thì dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên tốt đẹp hơn.

"Bởi vì 5 năm trước, lần nào em cũng sẽ đến một chỗ gần con suối nhỏ này ngồi chờ anh." Phía xa có ánh đèn yếu ớt, nên bọn họ bước đi chậm rãi cẩn trọng hơn, Giản Ninh nghiêm túc trả lời anh: "Bởi vì em biết mỗi khi anh huấn luyện xong, đều sẽ đến bên dòng suối nhỏ kia, nếu em ngồi chờ ở đó, thì em liền có thể nhanh chóng gặp được anh. Mấy cái suy nghĩ vẩn vơ này của con gái, bây giờ ngồi nhớ lại, vừa thấy mất mặt nhưng lại thật ngây thơ."

Đồng Phó Ngôn giống như cười mà không phải cười, anh vẫn cảm thấy những suy nghĩ nhỏ nhặt kia của cô thật đáng yêu. Anh không nói cho cô biết là lý do khi đó anh thường đến bên dòng suối nhỏ, là bởi vì mỗi khi buổi tập huấn kết thúc, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi, dính dính ở trên người không được thoải mái, cho nên một đám mấy anh em sẽ đến bên dòng suối trực tiếp cởi quần áo ra, tắm rửa sạch sẽ.

Đồng Phó Ngôn nghĩ tới đây, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng, có phải anh thật may mắn khi Giản Ninh không có lại gần đầu bên kia dòng suối hay không.

Giản Ninh thấy anh cười, cảm thấy bối rối.

"Thật may mắn khi em không lại gần đầu kia dòng suối." Đồng Phó Ngôn cười nặng nề, nhìn Giản Ninh.

"Khi đó chỉ cần nghĩ đến lúc mình sắp được gặp anh, liền cảm thấy tâm trạng thật vui vẻ, vừa nhớ tới anh, em cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên ngọt ngào." Giản Ninh nắm lòng bàn tay của anh, dùng đầu ngón cái cọ nhẹ vào lòng bàn tay của anh: "Nhưng về sau lại sợ anh phát hiện, anh sẽ tức giận, em cũng sẽ cảm thấy rất xấu hổ."

"Xấu hổ?"

Giản Ninh gật đầu, nhớ đến chuyện lúc trước, cô vẫn cảm thấy mình không hề có ý tứ: "Đúng thế. Khi đó em vẫn luôn xem anh như anh trai của em, về sau mới phát hiện được tâm tư của em hình như không chỉ xem anh như một người anh, nên em cảm thấy ngượng ngùng khi ở cùng anh."

Giản Ninh càng nói thì càng nhỏ lại, cuối cùng Đồng Phó Ngôn chỉ hơi cúi đầu xuống, mới có thể nghe rõ nàng: "Vả lại mặc dù khi đó anh vui vẻ cởi mở hơn bây giờ nhiều lắm, nhưng có đôi khi cũng rất cấm dục tiết chế, sẽ khiến em cảm thấy hơi sợ hãi."

Đồng Phó Ngôn nghe thấy cô nói thế, thật sự là rất buồn cười. Đối với những suy nghĩ vẩn vơ của cô bé Giản Ninh khi đấy, càng nghe thì anh càng cảm thấy thật đáng yêu, có lẽ là bởi vì lời này là do Giản Ninh nói, nên anh mới cảm thấy đáng yêu như vậy.

Trong lúc đang tản bộ, họ thấy ánh đèn đằng xa ngày càng chói mắt, Giản Ninh lúc này mới phát hiện đằng xa có binh sĩ đang luyện tập xạ kích. Bên dòng suối nhỏ chẳng biết tự lúc nào, đã có một căn nhà gỗ một lầu được xây ở đấy, nhìn kiến trúc từ phía ngoài của căn nhà gỗ này thì liền đoán được đại khái đây chính là nơi dành cho các binh lính dùng để luyện tập xạ kích.

Có năm người đàn ông cao lớn, đang đứng ở phía trước, nhắm ngay bia ngắm không ngừng bắn ra những viên đạn thật, tiếng đạn bắn ra đặc biệt vang dội, gần như chói tai.

Bên cạnh còn có những binh lính khác đang vây xem, nhìn thấy đồng đội của mình xạ kích lợi hại như vậy, mọi người đứng xung quanh cũng phấn khích đến nỗi huýt sáo reo hò vỗ tay.

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

Giản Ninh có chút khó chịu nhíu mày, hai cánh tay đã bịt kín lỗ tai lại, giọng nói trầm ấm của Đồng Phó Ngôn vang lên tại đỉnh đầu cô một lần: "Nơi này quá ồn."

Giản Ninh lắc đầu: "Không sao, có thể là bởi vì em chưa nghe quen." Nói xong, cô đã buông tay Đồng Phó Ngôn ra: "Kỳ thật em có hơi tò mò về súng."

Đồng Phó Ngôn hơi gật đầu, cũng không nói thêm lời gì nữa, nắm tay của Giản Ninh, đi về phía bãi tập bắn.

Bên kia, có năm người đàn ông đã kết thúc trận đấu, bắt đầu tính điểm, cuối cùng người thắng cuộc là một người đàn ông đặc biệt cao lớn uy mãnh. Anh ta đang giơ cây súng lên, cực kỳ phấn khích giơ cánh tay lên và hét lớn, thách thức có người nào ở đây dám so tài với anh ta.

Đồng Phó Ngôn dừng bước trước bàn đặt súng, chung quanh có những người khác cũng đang chọn súng chuẩn bị tập bắn, Giản Ninh nhìn trên mặt bàn có đủ loại súng, trong ánh mắt lóe sáng rạng rỡ.

Cô vẫn luôn quan tâm đến các loại súng và vũ khí mà cô thường thấy trên truyền hình.

Trước đó cũng chạm qua súng, nhưng cũng đã lâu lắm rồi vào một lần đi cùng với Triệu Mật đi đến trại huấn luyện của Tống Yến, nhất thời hiếu kì, nên có nhờ huấn luyện viên dạy một chút xíu.

Phòng bắn này có diện tích rất lớn, trong phòng có những bia ngắm bắn đặt thật xa, còn súng bắn thì được bày ở ngay cửa. Đằng xa còn có bày các loại súng liên thanh hoặc các loại vũ khí dùng để bắn tỉa từ cự ly xa, chắc là vào tối mới chuyển địa điểm tập bắn vào trong phòng.

"Phụ nữ tránh xa một chút!" Người đàn ông ngoại quốc vừa rồi mới giơ tay phấn khởi lên tiếng, chạy tới bên cạnh Giản Ninh, dùng tiếng Anh đặc biệt hung hãn nói: "Chỗ này chỉ có đàn ông mới được đụng vào, phụ nữ thì về nhà nấu cơm đi."

Lúc anh ta nói, phía sau còn người cười ầm lên.

Đồng Phó Ngôn vốn đứng ở phía sau, tinh tế quan sát những cử chỉ của Giản Ninh, không ngờ sẽ đụng phải chuyện như thế.

Vừa thấy những người kia có những lời ác ý với Giản Ninh, trong lòng của anh đã sinh ra tức giận.

Người đàn ông ngoại quốc tức giận hai mắt trợn trừng, có lẽ là bởi vì quá phấn khích, cả khuôn mặt đều đỏ lên, ngón trỏ thẳng tắp chỉ vào mặt Giản Ninh, khẩu khí đặc biệt hung hãn.

Anh ta đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng ngón trỏ đã bị Đồng Phó Ngôn dùng sức nắm chặt, đau đến mức lập tức nghẹn lời.

Giản Ninh không thích cách cư xử của người đàn ông này cho lắm, vừa nãy bỗng nhiên bị chỉ trích làm cho cô hơi sững sờ.

Đến lúc kịp phản ứng, đã thấy Đồng Phó Ngôn dùng sức bẻ ngón trỏ của anh ta mạnh đến mức đốt ngón tay của anh ta trắng bệch, gân xanh trong lòng bàn tay mờ nhạt lộ ra, ngón tay đó bị một lực cực lớn bẻ lên.

Người đàn ông ngoại quốc đau đớn đến mức phải cúi người, bên trong miệng không ngừng hét lên đủ lời thô tục.

"Xin lỗi mau." Một giọng nói trầm thấp bằng tiếng Anh vang lên, khiến những người chung quanh liền cảm thấy lạnh sống lưng.

Giọng nói hung tợn của Đồng Phó Ngôn vang lên trong không gian tịch mịch, những người chung quanh đều lo lắng sẽ xảy ra xung đột, nhưng lại không dám tùy tiện tiến lên. Huống hồ người đàn ông ngoại quốc kia bình thường quá ngang ngược, có người cũng ước gì có kẻ nào đó giáo huấn hắn ta một chút.

"Không! Thứ chó đẻ, cả nhà mày có bản lĩnh thì nhào vô!"

Người đàn ông ngoại quốc dùng tiếng Anh chửi toàn những lời thô tục, không ngừng ra sức giãy dụa, nhưng ngón trỏ càng thêm đau nhức.

"Trước hết nói xin lỗi mau!" Sắc mặt của Đồng Phó Ngôn càng thêm u ám, ngay cả động tác cũng càng mạnh hơn, ngữ khí càng thêm phần lạnh lẽo.

Truyện được edit bởi Nát Viết Nhảm, và chỉ được đăng tại nat.viet.nham(.)wixsite(.)com/natvietnham

Giản Ninh biết Đồng Phó Ngôn đã tức giận, cô tiến lại gần khuyên anh buông tay, nhưng anh không chịu buông tay.

Cô thật lo lắng Đồng Phó Ngôn sẽ xảy ra xung đột ở đây.

Trong lúc mê man thất thố, ánh mắt của cô dừng trên khẩu súng đang đặt trên bàn, sau đó rất nhanh liền cầm lên, chĩa họng súng nhắm vào tấm bia phía trước, không chút do dự bóp cò súng.

Tiếng súng vang lên đùng đoàng, làm cho tất cả mọi người đều trở nên thinh lặng, những binh sĩ đứng xem cũng phải đưa mắt nhìn về phía Giản Ninh.

Mà Đồng Phó Ngôn cũng bởi vì tiếng súng này, lý trí rất nhiều, thình lình buông tay ra, người đàn ông ngoại quốc kia đau đến khụy gối trên mặt đất.

Giản Ninh đặt khẩu súng lại trên bàn, tiến lên dùng tiếng Anh nói với anh ta: "Chúng sinh bình đẳng, không chỉ có tại Afghanistan, mà ngay cả những nơi khác trên thế giới, tất cả mọi người đều bình đẳng. Anh không nên áp đặt những quan niệm của anh lên những người khác, nhất là đối với những người phụ nữ yếu thế!"

Cô nói xong, đưa tay mô phỏng hình dạng của một khẩu súng và nói với anh ta: "Phụ nữ, cũng có thể động vào súng, cũng có thể kê khẩu súng trên đầu của anh đấy biết không."

Vẻ mặt của Đồng Phó Ngôn ảm đạm, ngữ khí như đọng một lớp băng mỏng: "Nếu như anh không phục, liền đứng lên đi, chúng ta đấu với nhau một trận như những người đàn ông."

 

Lời editor

Hồi đọc convert mình lướt qua phần này nên bây giờ mới để ý, xin lỗi là chương này nội dung vớ vẩn hai xu kiểu ngôn tình thôi chứ ngoài đời có ai mà đi vào quân doanh còn bày đặt đấu này đấu kia chỉ vì gái bao giờ, ủa bộ quân đội là cái chợ hay gì?
Mình hiểu là tác giả muốn nói là đàn ông nên tôn trọng phụ nữ nhưng mà môi trường quân đội không phải là nơi mà ai muốn vào rồi cầm súng bắn lung tung là được, cả đàn ông và phụ nữ đều vậy. Vả lại, thật sự tình trạng đàn ông áp đảo phụ nữ trong quân đội và được đối xử thiên vị luôn là một chủ đề nóng trong quân đội của tất cả các nước, nhưng có rất nhiều quân nhân là phụ nữ, thậm chí ở nước ngoài còn có những quân nhân là transgender, và họ đã cố gắng làm rất tốt trách nhiệm bổn phận của họ, và họ xứng đáng được tôn trọng vì nỗ lực của họ. Còn cái kiểu vào quân doanh bắn lung tung vớ vẩn kiểu này thì chưa bị ăn chửi rồi đuổi ra ngoài là may lắm rồi, chứ còn lên mặt dạy đời về sự tôn trọng và bình đẳng cho ai nghe đây.
Thiệt muốn cắt bớt mấy chương kiểu này ghê, nhưng mà dù gì đã edit thì cũng ráng mà edit cho hết.

Related Posts

See All

Comments


bottom of page