Lời tỏ tình không thể chối từ - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Translated & Edited by nát viết nhảm
Cuối tháng mười, chút khô hanh cuối cùng của mùa hè cũng thối lui, quần áo của Từ Dữu Dữu rốt cuộc cũng không còn lạc lõng nữa, các học sinh lớp Mười Tám lần lượt cũng thay sang đồng phục mùa đông.
Ngày hôm đó, lúc Từ Dữu Dữu đang nghỉ trưa trong lớp, bỗng nhiên thấy Kiều Mộc cùng lớp trưởng khiêng một bộ bàn ghế tiến vào lớp, đặt nó ở đằng sau chỗ ngồi của cô và Kiều Mộc.
"Sắp có học sinh mới chuyển trường à?" Từ Dữu Dữu hiếu kì hỏi.
"Là bạn cùng lớp mới đến, cũng không tính là học sinh chuyển trường." Lớp trưởng Quý Hạo Bác trả lời.
"Không tính?" Từ Dữu Dữu không hiểu.
"Bạn học này ngay từ đầu đã được xếp vào lớp chúng ta, chỉ là đi học trễ thôi." Nói xong, Quý Hạo Bác bỗng nhiên thần bí cười hề hề một tiếng, "Người ta là giáo thảo (1) đó."
(1) Giáo thảo: một từ mà các học sinh Đài Loan dùng để chỉ những bạn nam nổi tiếng đẹp trai trong trường.
"Giáo thảo?" Từ Dữu Dữu.
"Muốn biết cụ thể thì hỏi Kiều Mộc, bọn họ thân hơn mình." Quý Hạo Bác sắp xếp bàn ghế gọn gàng rồi rời đi.
Từ Dữu Dữu hiếu kì nhìn Kiều Mộc.
"Là anh họ của mình, lúc trước cũng là học sinh của trung học cơ sở Hồng Loa Thất, học đến năm lớp 7 thì được một nhân viên trong công ty giải trí tuyển chọn làm diễn viên, nên bây giờ cũng có chút tiếng tăm, được xem như bộ mặt của trường." Kiều Mộc giải thích.
Từ Dữu Dữu ồ một tiếng: "Được chọn làm diễn viên, vậy chắc cậu ấy trông cũng không tệ đúng chứ, hèn chi mọi người nói cậu ấy là giáo thảo."
Kiều Mộc nhìn Từ Dữu Dữu một chút, đột nhiên nhớ tới cái hôm cậu đưa Từ Dữu Dữu về nhà, Từ Dữu Dữu chỉ lên tấm bảng quảng cáo có hình Lư Thời rồi nói với cậu:
"Nếu u buồn thì ít ra cũng phải trông như thế kia."
"Phải không?" Từ Dữu Dữu không thấy cậu phản ứng lời cô.
"Không có sao?"
Từ Dữu Dữu cũng không có tiếp tục hỏi, dù sao đến chiều cũng có thể gặp.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết toán của giáo viên chủ nhiệm, cô Tống dẫn theo một thiếu niên cao gầy bước vào lớp, nam sinh mặc đồng phục giống bọn họ, mặc dù ăn mặc giản dị tóc tai tùy ý, nhưng nếu nhìn kỹ thì biết cậu ta đã được nhà tạo mẫu chỉnh trang tỉ mỉ, chỉ cần hờ hững đứng trên bục giảng cũng đủ hấp dẫn mọi ánh nhìn. Từ Dữu Dữu liếc mắt một cái, mơ hồ cảm thấy cậu ta nhìn có chút quen mắt.
"Các em chắc biết đây là ai đúng không?"Cô Tống chỉ vào bạn học mới và hỏi.
"Dạ biết." Các bạn học lớp Mười Tám trăm miệng một lời đáp lại, đặc biệt là mấy nữ sinh vô cùng hưng phấn mặt đỏ rần rần.
"Vậy thôi tôi cũng không cần giới thiệu nữa, em xuống kia ngồi đi." Cô Tống chỉ vào vị trí phía sau Từ Dữu Dữu.
"Đừng mà cô, cho bạn ấy giới thiệu một chút đi." Mấy nữ sinh bất mãn kêu la.
Cô Tống liếc nhìn mấy nữ sinh kia một chút, cũng không tức giận: "Giới thiệu đi, đừng chậm trễ tiết học của tôi."
"Dạ, được rồi." Nam sinh bước đến phía trước, tự tin dạn dĩ hỏi một câu, "Mọi người có ai xem phim mình đóng chưa?"
"Có!!!" Một trận gầm rú vang lên trong lớp.
"Sắp tới vào dịp Tết nguyên đán sẽ chiếu phim mới do mình đóng, mong các bạn ủng hộ mình." Nam sinh vừa dứt lời, bỗng có một tràng pháo tay vang lên, đám đông cười ồ lên vỗ tay.
Từ Dữu Dữu cười tủm tỉm nhìn cảnh này, quay đầu bình luận với Kiều Mộc: "Anh họ cậu biết ăn nói hơn cậu nhiều."
Kiều Mộc đang mỉm cười liền giật mình: "Anh ấy đúng là có khiếu ăn nói hơn mình."
Lư Thời bước xuống bục giảng, đi đến chỗ ngồi của mình trong tràng pháo tay nồng nhiệt của các bạn cùng lớp. Mới ngồi xuống ghế, cậu liền đưa tay gõ gõ vào lưng Kiều Mộc: "Anh đi học lại em bất ngờ chứ?"
"Mợ hôm qua có nói cho em biết rồi." Kiều Mộc cũng không quay đầu lại nói.
"Trời, anh đã dặn mẹ đừng nói cho em biết mà." Lư Thời còn muốn nói chuyện phiếm một chút với Kiều Mộc, nhưng khi ngẩng đầu thì lại thấy ánh mắt của cô chủ nhiệm lớp đang 'trìu mến' nhìn cậu, nên cậu thức thời ngậm miệng.
Một tiết học trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên, Kiều Mộc liền lập tức đứng dậy rời khỏi phòng học nhanh nhất có thể, Từ Dữu Dữu thấy Kiều Mộc trông kỳ quái nên hơi lo lắng không biết cậu ấy có ăn trúng cái gì rồi bị tào tháo rượt hay không, nhưng trong chốc lát, cả lớp như ong vỡ tổ chen lấn xô đẩy quanh chỗ ngồi của cô, thật vất vả Từ Dữu Dữu mới giữ được nửa cái mạng thoát khỏi đám đông, vừa ra khỏi lớp thì thấy Kiều Mộc đang đứng trong hành lang trầm ngâm ngắm nhìn bầu trời.
"Êhhh, cậu đúng là đồ mập ích kỷ, âm thầm bỏ của chạy lấy người, cũng không biết nhắc mình một tiếng, mém chút nữa mình bị mấy bạn nữ trong lớp đè chết đấy biết không." Mặt của Từ Dữu Dữu vẫn còn sợ hãi.
"Mình tưởng cậu cũng thích theo đuổi idol." Kiều Mộc nói.
"Theo đuổi idol là cái quái gì? Tên cậu ta là gì mình còn chẳng biết." Từ Dữu Dữu nói.
"Cậu không biết anh ấy sao?" Kiều Mộc kinh ngạc.
"Không biết, nhưng trông có chút quen quen." Từ Dữu Dữu nói.
"Người trong bảng quảng cáo treo tại cổ trấn chính là anh ấy." Kiều Mộc nhắc nhở.
"Hèn gì mình cảm thấy đã gặp cậu ta ở đâu rồi, thì ra là thấy trong bảng quảng cáo trên đường." Từ Dữu Dữu biểu lộ sự bất ngờ.
Kiều Mộc nhìn chằm chằm một hồi, cho đến khi xác định được đúng là Từ Dữu Dữu không nhận ra cậu thiếu niên đẹp trai nhưng trầm mặc mà cô vừa nhắc mấy tuần trước, không hiểu vì sao thấy cô không nhận ra anh họ mình thì cậu đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.
"Mà này..." Từ Dữu Dữu nhìn chằm chằm Kiều Mộc một hồi, rồi nói, "Cậu có phải cao thêm một chút đúng không?"
"Không biết." Kiều Mộc lâu rồi cũng chưa đo xem mình cao bao nhiêu.
"Đứng thẳng mình xem."
Kiều Mộc đứng thẳng người, Từ Dữu Dữu vừa bước lên một bước, mí mắt Kiều Mộc liền nhảy lên một cái, theo bản năng lui về sau một bước, mà một bước này đã khiến Từ Dữu Dữu hơi bất mãn.
"Đừng nhúc nhích." Từ Dữu Dữu trực tiếp giữ chặt tay Kiều Mộc, "Mình so một chút."
Kiều Mộc chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn gương mặt xinh xắn của cô gái đang nhích lại gần mình.
Từ Dữu Dữu đưa tay ra so thử độ chênh lệch giữa đỉnh đầu hai người, sau đó xác định: "Cậu đúng là có cao thêm, ít nhất hai centimet."
Kiều Mộc đứng yên không nhúc nhích cho đến khi Từ Dữu Dữu đo xong lùi lại một bước, tần suất hô hấp cũng khôi phục bình thường: "Là... Thật sao?"
Mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, mấy bạn nữ đang vây quanh Lư Thời mới tản ra, Kiều Mộc và Từ Dữu Dữu cuối cùng cũng có thể trở về vị trí của mình. Tiết học thứ hai nhanh chóng kết thúc, Kiều Mộc lặng lẽ đưa một tờ giấy cho Từ Dữu Dữu: 【 Khi nào nghe chuông vang, chúng ta liền trốn đi. 】
Từ Dữu Dữu nhìn thoáng qua, trả lời một câu: 【 Chúng ta phải ký xác nhận cho tiết này, hay chờ khi nào quay lại mới ký hả? 】
Kiều Mộc: 【 Tiết này chúng ta đã ký xong hết rồi, mấy tiết khác thì chưa. 】
Từ Dữu Dữu líu lưỡi: 【 Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu? 😭 】 đằng sau vẽ thêm một emoji mặt khóc.
Hai mắt Kiều Mộc hơi cong lên cười cười : 【 Hết hôm nay thôi. 】
Lư Thời mặc dù là một minh tinh, nhưng những học sinh nào học từ cấp 2 ở Hồng Loa Thất thì đều có biết cậu ta, tình trạng đu bám người nổi tiếng này mấy ngày rồi cũng hạ nhiệt thôi.
Lư Thời ngồi ở hàng sau, nhìn thấy cảnh hai người ngồi ngay cạnh nhau mà cứ truyền tờ giấy qua lại, dần dần cậu cũng nhíu lông mày lại. Tính cách Kiều Mộc cậu cũng hiểu, từ nhỏ lúc nào cũng trầm mặc, không thích kết giao bạn bè, cũng không biết cự tuyệt khéo léo. Từ khi cậu trở thành minh tinh, rất nhiều người biết Kiều Mộc là em họ cậu, nên tìm biện pháp tiếp xúc với cậu thông qua Kiều Mộc. Kiều Mộc không muốn thêm phiền phức cho cậu, trực tiếp từ chối không ít người, nhưng mấy người kia cảm thấy mình bị xem thường, thế nên họ thừa dịp cậu không có ở đây liền bắt nạt Kiều Mộc, dè bỉu Kiều Mộc mập như heo, Lư Thời vừa biết chuyện này liền tức điên lên.
Hồi nhỏ thật ra cậu cũng không thân thiết gì với Kiều Mộc. Em họ cậu từ nhỏ đã bắt đầu luyện cờ vây, dường như hơn nửa thời gian đều sống tại đạo quán, hai người cũng chẳng tiếp xúc nhiều. Cho đến năm đầu tiên cậu học cấp hai, Kiều Mộc bỗng nhiên chuyển đến lớp cậu, trước lúc đó, chắc phải ba tháng rồi cậu chưa gặp Kiều Mộc, đến khi gặp lại thì xém chút nữa cậu không nhận ra em họ mình, bởi vì trong ấn tượng của cậu về Kiều Mộc là một thằng em họ gầy gò nho nhỏ, đột nhiên lại trở nên mũm mĩm như quả bóng.
Lúc đó cậu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết là em họ ngã bệnh, bà nội dặn cậu trên trường phải chiếu cố thật tốt em họ. Mãi cho đến khi cậu được tuyển chọn thành diễn viên, vì thế có cơ hội quay một bộ phim liên quan đến căn bệnh trầm cảm, cậu mới mơ hồ hiểu chuyện gì xảy ra, điều cậu quan ngại nhất chính là nguyên nhân nào đã khiến Kiều Mộc trở nên béo như vậy.
Hai năm gần đây, tình trạng của Kiều Mộc cũng khá hơn đôi chút, nhưng Lư Thời vẫn không muốn Kiều Mộc bị quấy rầy, nghĩ nghĩ một hồi, cậu bỗng nảy ra một chủ ý.
Chỉ có điều là cậu phải dành toàn bộ buổi chiều để ký tặng cho một đợt fan hâm mộ, mãi cho đến khi tan học mới thảnh thơi được một chút.
"Kiều Mộc, chúng ta đổi chỗ ngồi đi." Lư Thời trực tiếp dọn sách của mình để trên bàn của Kiều Mộc.
Ngay lúc Kiều Mộc đang thu dọn sách vở thì cậu sững sờ, không hiểu chuyện gì liền nhìn về phía Lư Thời hỏi: "Tại sao?"
"Anh muốn ngồi chỗ này của em, em ra đằng sau ngồi đi." , Lư Thời nháy mắt với Kiều Mộc, ám hiệu hết sức rõ ràng.
Anh biết em không thích bị quấy rầy, ngồi đằng sau đi, fan hâm mộ của anh để anh tự mình giải quyết.
Từ Dữu Dữu không biết anh em bọn họ đang nháy mắt ám hiệu nhau, từ góc độ của cô mà nói, anh họ của Kiều Mộc thích chỗ ngồi của Kiều Mộc, cho nên định bá đạo độc chiếm chỗ của bạn thân cô.
Từ Dữu Dữu bỗng nhiên nổi giận, ban đầu cũng bởi vì Lư Thời lớn lên đẹp trai nên cô cũng có ấn tượng tốt nhưng ngay lúc này hình tượng sụp đổ hoàn toàn, trước đó cô đã ngờ ngợ có chuyện gì hơi kì lạ rồi, sở dĩ Kiều Mộc có bộ dạng tự ti u uất này, chắc chắn là do từ nhỏ đã bị anh họ bắt nạt. Chớ vậy cái tên anh họ này lớn lên còn đẹp trai tuấn tú hơn so với Kiều Mộc của hiện tại, còn là minh tinh nữa chứ, thế này thì đã đủ chênh lệch rồi, Từ Dữu Dữu dành mười mấy giây cuộc đời tự mình bổ não dựng lên một kịch bản cẩu huyết anh em tương tàn.
"Không cho phép đổi!" Không đợi Kiều Mộc phản ứng, Từ Dữu Dữu ném cái cặp chứa đầy sách của mình 'bang' một cái lên mặt bàn.
Kiều Mộc và Lư Thời cả hai đều giật nảy mình, cùng lúc nhìn lại.
Kiều Mộc thực sự giật nảy mình, còn Lư Thời thì chả hiểu mình làm sai gì, có chuyện gì xảy ra với cô gái này vậy, mình chủ động muốn ngồi cùng bàn với cô ta mà còn tức giận.
"Cất sách của cậu lại chỗ cũ ngay lập tức cho tôi." Từ Dữu Dữu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lư Thời.
Lư Thời nhận được cái nhìn hung tợn từ cô gái, hơn nữa còn là nữ sinh, bỗng nhiên lòng hiếu thắng của Lư Thời bị khơi dậy : "Cậu là ai mà đòi quản tôi ngồi chỗ nào hả?"
"Cậu muốn ngồi chỗ nào tôi chẳng thèm quan tâm, nhưng tôi không cho Kiều Mộc đổi chỗ ngồi." Từ Dữu Dữu nói.
"Anh thích ngồi ở đây, Kiều Mộc, chuyển xuống đằng sau ngồi đi." Lư Thời nói với Kiều Mộc.
"Không được nhúc nhích." Từ Dữu Dữu lấy một tay đặt trực tiếp trên bả vai của Kiều Mộc.
Kiều Mộc bối rối đứng giữa hai người không biết phải làm sao, ở không được mà đi cũng không xong, mờ mịt luống cuống nhìn hai tên sát thần đang lườm nhau, sửng sốt không biết phải làm sao cho đúng.
"Để sách của cậu lại chỗ cũ đi." Từ Dữu Dữu lần nói.
"Tôi không làm thì sao?"
"Vậy cho cậu thử một chút." Từ Dữu Dữu đá vào chân ghế bên cạnh, khiến nó bay ra xa vang lên một tiếng "Bang", cái gene cáu kỉnh của cô nhờ tu thân dưỡng tính nhiều năm mới thu liễm lại nhưng hôm nay nó lại bùng phát ra.
Tính tình của cô lúc 16-17 tuổi ở kiếp trước không tốt được như kiếp này, hồi cấp 3 phản nghịch rồi đánh nhau quậy phá chưa có chuyện gì chưa từng thử qua, sau này leo núi khắp nơi, cô cũng có từng luyện qua võ tự vệ và boxing.
Mặc dù bây giờ Từ Dữu Dữu đang khoác lên mình vẻ ngoài của một cô bé 16 tuổi, nhưng bên trong lại là linh hồn của một người phụ nữ 26 tuổi từng trải, mười năm kinh nghiệm tích lũy, làm thế nào một thiếu niên chưa trải đời như Lư Thời có thể đối đầu được, cậu ngay lập tức bị dọa cho sững người không động đậy được.
"Dọn về đi!" Từ Dữu Dữu hét lên lần nữa.
Lư Thời theo bản năng tự dọn sách về chỗ cũ, khi hồn cậu quay trở về thì thấy Từ Dữu Dữu đã nhặt cái ghế kia đặt lại chỗ cũ, rồi gọi Kiều Mộc cùng đi về.
"Về thôi, hôm nay mình qua nhà cậu làm bài, có mấy đề toán mình cần cậu chỉ."
"Mình muốn đi đường lớn mua chút giấy tuyên trước." Kiều Mộc nói.
"Vậy tụi mình đi đến đường lớn trước, sẵn tiện mua mấy cây cải salad, để bà ngoại nấu ít đồ ăn."
"Ừm."
Lư Thời thấy hai người nói chuyện thân thiết, thân mật ngọt ngào, hài hòa hữu hảo, lúc cả hai đã đi ra khỏi lớp, cậu hung hăng phun ra một câu: "Oa thảo!" (2)
(2) Oa thảo - 窝草: Đây là một từ bắt nguồn từ một câu thành ngữ 兔子不吃窝边草 – Thỏ không ăn cỏ gần hang. Câu này được dùng để chỉ nói đừng làm chuyện xấu trước cửa nhà mình, đặc biệt là trong mối quan hệ nam nữ, không theo đuổi người khác giới xung quanh họ (chẳng hạn như bạn cùng lớp, hàng xóm, bạn bè, bạn thời thơ ấu, v.v.) (Source: Baidu)
Cãi nhau nửa ngày, hóa ra mình làm trò hề từ nãy đến giờ?
Comments